Y ngồi, hai tay đặt trên gối.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Hai người lấy nhau độ bao lâu rồi ?
Vương Đại Hồng ấp úng:
- Chừng ... chừng ...
Y liếc sang Thúy Bình.
Thúy Bình đáp thay:
- Chừng mười hôm thôi !
Vương Đại Hồng gật đầu:
- Phải ! Được mười hôm rồi.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Trước, có quen nhau chứ ?
Vương Đại Hồng đáp:
- Không ... không phải ...
Y đỏ mặt.
Phó Hồng Tuyết nhìn y.
Không khí mát lạnh, song trán y lại đượm mồ hôi. Y lại nhúc nhích mãi, như ngồi không yên.
Bỗng, Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi không sinh sống về nghề bán tơ lụa.
Vương Đại Hồng biến sắc, lúng túng đáp:
- Tôi ... tôi ...
Phó Hồng Tuyết thong thả quay đầu lại, nhìn Thúy Bình, gằn từng tiếng:
- Y không phải là chồng của ngươi !
Thúy Bình biến sắc luôn.
Câu nói như cái tát. Mặt nàng như có mang mặt nạ, cái tát đó làm rơi chiếc nạ.
Phó Hồng Tuyết vẫn nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng.
Dưới cái nhìn của hắn, nàng run người lên, cơ hồ không đứng vững.
Đích xác, người đó không phải là chồng nàng.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Y là ai ?
Thúy Bình cúi đầu:
- Không biết nữa !
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Ngươi không biết ?
Thúy Bình tiếp:
- Một tên nhân công trong khách sạn, đi tìm cho tôi, tôi làm sao biết được y là ai !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Để mạo nhận là chồng ngươi ?
Thúy Bình cúi thập đầu hơn.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao ngươi làm thế ?
Thúy Bình lộ vẻ ảm đạm:
- Tại vì tôi muốn đến thăm công tử, bầu bạn với công tử, săn sóc công tử. Nhưng tôi sợ công tử đuổi xô tôi. Tôi không muốn công tử nghĩ rằng tôi còn bám theo công tử. Tôi phải tỏ ra mình không quá hạ tiện.
Nàng không muốn Phó Hồng Tuyết vũ nhục nàng.
Nàng rơi lệ, tiếp luôn:
- Thực ra, trong tâm tôi, lúc nào tôi cũng chỉ tưởng nhớ mỗi một công tử thôi. Công tử ghét bỏ tôi, thì tôi cũng vẫn sống độc thân, không bao giờ nghĩ đến việc lấy chồng. Từ ngày biết công tử đến nay, tôi không mơ tưởng đến một nam nhân nào khác.
Phó Hồng Tuyết vụt hét lớn:
- Ai nói ta ghét bỏ ngươi ? Ai nói, hả ?
Thúy Bình ôm đầu, khóc mùi.
Nàng hỏi qua tức tưởi:
- Công tử còn ... tưởng đến tôi ?
Phó Hồng Tuyết cao giọng:
- Đương nhiên ta vẫn tưởng đến ngươi, dù cho ngươi là nữ nhân như thế nào, ta cũng mến thích ngươi, trừ ngươi ra, ta không yêu một nữ nhân nào khác !
Hắn mở rộng đôi tay.
Thúy Bình nhào vào lòng hắn.
Họ ôm nhau một lúc lâu.
Thúy Bình rên rỉ:
- Từ nay, tôi không xa công tử nữa !
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
- Ta cũng thế ! Vĩnh viễn không xa ngươi !
Thúy Bình hỏi:
- Vĩnh viễn ?
Phó Hồng Tuyết kiên quyết:
- Vĩnh viễn !
Vương Đại Hồng nhìn họ, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Y chợt thấy mình thừa, quá thừa, nên len lén đứng lên, chuẩn bị bước ra.
Y từ từ quay mình.
Một thanh đoản kiếm chợt nằm gọn nơi tay y. Mũi kiếm màu xanh biếc.
Kiếm có độc !
Y từ từ bước ra cửa. Bước được hai bước, y vụt quay mình lại.
Kiếm chớp lên, mũi kiếm lao thẳng vào nách Phó Hồng Tuyết.
Biến hóa ngoài chỗ tưởng của Phó Hồng Tuyết. Hắn đang vòng tay ôm Thúy Bình, nách bỏ ngõ trống trải, biến thành một mục tiêu rất thuận lợi cho địch.
Gia dĩ, kiếm lại nhanh, lại độc, lại mạnh, lại chuẩn !
Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không hay biết gì cả.
May thay, lúc đó Thúy Bình mở mắt ra, thấy bóng người dao động nơi tường.
Nàng không kịp suy nghĩ, dùng toàn lực xô Phó Hồng Tuyết dang ra, lách mình sang, hứng mũi kiếm.
Kiếm không đâm vào nách Phó Hồng Tuyết.
Kiếm đâm vào lưng nàng. Dĩ nhiên, nàng đau là cái chắc, bởi kiếm đâm trúng xương sống nàng.
Tuy nhiên, nàng vẫn mở to đôi mắt, nhìn Phó Hồng Tuyết.
Nàng biết, qua phút giây này, nàng không còn cơ hội nhìn hắn nữa.
Nàng cắn răng, cố giữ cho mình khỏi hôn mê gấp.
Miệng nàng ẩn ước có nụ cười.
Nàng chết đúng giá !
Phó Hồng Tuyết nát lòng !
Thúy Bình thốt câu cuối:
- Công tử tin tôi chưa ? Tôi không biết y là ai ! Tôi không biết y có ý hại công tử. Sự thật là vậy !
Phó Hồng Tuyết run giọng:
- Ta tin ngươi !
Lệ nóng trào ra, như có thể cuốn theo luôn tròng mắt !
Vương Đại Hồng không rút kiếm ra được, phải buông tay, từ từ lùi lại.
Chương trước | Chương sau