Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 120 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 39 - Cái chết của Thúy Bình

↓↓

- Là người quen nhau lâu, chúng ta không nên nói đến những chi tiết.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Tuy nhiên, ta không an lòng !


Thúy Bình lại lắc đầu:


- Đã thề non, hẹn biển, đã đầu ấp tay gối, công tử còn nói chi những tiếng đó ? Khôi hài lắm.


Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay:


- Vô luận làm sao, ta cũng không nên làm phiền lụy ngươi như ngày trước.


Thúy Bình cười nhẹ:


- Tôi đã nói là không có sao mà ! Huống chi, chồng tôi cũng đã biết là tôi đến


đây !


Phó Hồng Tuyết cảm giác là mình từ chín tầng trời rơi xuống đất.


Xác còn nguyên, nhưng tim tan nát !


Lâu lắm, hắn mới hỏi:


- Chồng ngươi ?


Thúy Bình cười:


- Phải ! Tôi đã lấy chồng !


Phó Hồng Tuyết giữ giọng bình tịnh:


- Mừng cho ngươi !


Thúy Bình lại cười:


- Nữ nhân nào cũng thế, sanh ra là để lấy chồng, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng !


Phó Hồng Tuyết gật đầu:


- Ta hiểu !


Thúy Bình buông luôn:


- Công tử bỏ tôi, tôi phải lấy chồng !


Nàng lộ vẻ cao hứng.


Cao hứng vì cuối cùng vẫn có một tấm chồng.


Phó Hồng Tuyết thốt:


- Thực ra, giữa chúng ta, cũng chẳng có cảm tình chi đó !


Thúy Bình tiếp:


- Tôi đã thuật hết các việc của tôi trong dĩ vãng, cho chồng tôi nghe.


Phó Hồng Tuyết lắc đầu:


- Nếu vậy, ngươi không nên đến đây !


Thúy Bình đáp:


- Tôi có cho y biết, y đồng ý để tôi đến gặp công tử, chiếu cố công tử.


Phó Hồng Tuyết cắn răng đến rướm máu, bật cười lạnh lùng, thốt:


- Xem ra y cũng biết thông cảm nhân tình !


Thúy Bình gật đầu:


- Con người của y quả đúng như vậy.


Bỗng, Phó Hồng Tuyết cất cao giọng:


- Nhưng ta thì không thế ! Ta không thông cảm dễ dãi được !


Thúy Bình cười gượng:


- Nếu công tử sợ người ta hiểu lầm, thì tôi gọi y đến đây cùng với tôi, săn sóc công tử.


Không đợi Phó Hồng Tuyết có chấp thuận hay không, nàng quay đầu, gọi liền:


- Vào đây, ông ơi ! Vào cho tôi giới thiệu với ông một người bằng hữu ! Ông Húy


ơi !


Húy !


Nàng gọi cái tên đó, nghe sao thân mật quá chừng, mường tượng trên đời không có tiếng nào trìu mến hơn.


Cửa phòng không cài then.


Một người đẩy cửa bước vào, liền sau khi câu nói của Thúy Bình dứt âm thinh.


Chừng như người đó đứng chực bên ngoài.


Y, tuổi không lớn lắm, mà cũng chẳng nhỏ, trạc độ gần bốn mươi thôi.


Gương mặt vuông, rắn rỏi, chứng tỏ một cuộc sống đầy gian khổ.


Vô luận là ai, cũng phải công nhận y là con người thành thật, chất phác.


Hạng người như Thúy Bình, khi có cái tâm hoàn lương, phần đông đều chọn một mẫu chồng như vậy cả.


Thúy Bình cười thốt:


- Chồng tôi đó, công tử ! Y tên là Vương Đại Hồng !


Thì ra, Húy là tên riêng !


Y có vẻ khù khờ quá, hoàn toàn thuộc quyền sai sử của Thúy Bình.


Nàng day qua chồng, tiếp:


- Đây là vị công tử tên Phó Hồng Tuyết, mà tôi thường nói với ông đó !


Vương Đại Hồng mỉm cười, vòng tay chào:


- Từng nghe đại danh của công tử, tôi ngưỡng mộ hết sức.


Nếu trước kia hẳn Phó Hồng Tuyết phát tác rồi. Bởi, khi nào hắn chấp nhận cho Thúy Bình có chồng ?


Nhưng bây giờ thì khác. Hắn đáp lại:


- Mừng cho các ngươi.


Thúy Bình thốt:


- Y ít nói lắm, lại không biết võ công !


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Càng hay chứ sao !


Thúy Bình tiếp:


- Y buôn bán, y có một cửa hiệu tơ lụa.


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Nghề đó tốt lắm !


Thúy Bình tiếp:


- Tánh tình y rất tốt. Ít nhất y ...


Giọng nàng trở nên chua chát:


- Ít nhất, y cũng không bỏ rơi tôi !


Phó Hồng Tuyết phảng phất không nghe nàng nói gì. Mà cũng chẳng thấy nụ cười khổ sở của nàng.


Chừng như Vương Đại Hồng xốn xang áy náy, lẩm nhẩm:


- Các vị ở đây nhé, tôi ra ngoài kia !


Y muốn rút ống tay áo nơi tay Thúy Bình, song không dám.


Số người sợ vợ không phải hiếm trên đời này, song sợ vợ của Vương Đại Hồng thì thật là hi hữu.


Đột nhiên, Phó Hồng Tuyết bảo:


- Ngươi ngồi xuống đi.


Vương Đại Hồng gật đầu:


- Vâng !


Song, y vẫn đứng.


Thúy Bình trừng mắt:


- Người ta bảo ngồi, sao ông không ngồi ?


Vương Đại Hồng lập tức ngồi xuống. Chỉ khi nào vợ bảo, y mới dám ngồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Dòng sông quê hương

Dòng sông quê hương

Hồi tôi còn nhỏ cũng thế, nếu không sợ mẹ đau lòng thì tôi đã không đem đổ cả

29-06-2016
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Mèo và chuột già

Mèo và chuột già

Có lần vì một con Mèo luôn để mắt rình, nên Chuột hầu như chẳng dám thò ra khỏi

23-06-2016
Mặn mòi vị biển

Mặn mòi vị biển

Vân bần thần nhìn ra biển, biển xanh ngút ngàn tầm mắt. Những con sóng quặn trào trồi

24-06-2016
Đồng sàng dị mộng

Đồng sàng dị mộng

(khotruyenhay.gq) Đã hơn một nghìn lần, Mai nghĩ đến chuyện ngoại tình. Chồng đã như

30-06-2016
Thiên sứ của mẹ

Thiên sứ của mẹ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016

Old school Swatch Watches