Rồi hắn nhẹ xô cánh cửa long chốt, xiêu vẹo, khép hờ, then rơi đâu mất từ lâu.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cửa rít khẽ, như tiếng thở dài nhẹ.
Trong am, lá rụng lợp dày lá mục, lá mới, lá từ mười chín năm trước, gió bốn mùa cuốn vào.
Dĩ nhiên, hương khói vắng, và người cũng vắng.
Bóng tối âm u, tà dương chực tắt, bóng tối càng phút càng dày, càng lạnh.
Phó Hồng Tuyết nhặt một lá rơi, nhìn ngay, lòng man mác.
Không rõ hắn thừ người được bao lâu nữa, bỗng dâu đây vang lên tiếng tụng niệm.
Kế đó có người hỏi hắn:
- Có phải thí chủ đến dâng hương trước phật đài chăng ?
Một lão ni, áo xanh, vớ trắng, hai tay chấp thành chữ thập, đang đứng trước điện nhìn hắn.
Bà gầy khô như chiếc lá khô, mặt vàng, hằn nét tịch mịch, bi hoài.
Mường tượng bao nhiêu hoan lạc trên đời đều tránh né tầm tay bà, từ thời thơ ấu đến ngày xuất gia.
Có lẽ vì thế mà bà xuất gia ?
Đời bỏ rơi bà, thì bà nương nhờ cửa Phật !
Mắt bà chợt sáng lên, như từ lâu lắm, bà hy vọng một vài thiện tín đến dâng hương, và mãi đến nay, mới có một người.
Phó Hồng Tuyết bước tới.
Lão ni hỏi:
- Bần ni là Liễu Nhân, còn thí chủ ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Họ Phó.
Hắn lấy một nắm hương, đốt lên, cắm vào chiếc lư đồng.
Nhìn phật đài hoang lạnh, Phó Hồng Tuyết thở dài.
Liễu Nhân lão ni hỏi:
- Thí chủ cần dùng bữa chay ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Bất tất.
Liễu Nhân lại hỏi:
- Một chén trà ?
Phó Hồng Tuyết gật đầu.
Hắn cần hỏi lão ni mấy điều, uống chén trà để kéo dài thời gian, cũng được chứ !
Phó Hồng Tuyết đặt một đỉnh bạc lên mâm trà, tay nâng chén lên.
Hắn đâu có bạc nhiều ? Nhưng lão ni chừng như thỏa nguyện lắm rồi.
Bà tạ ơn hắn:
- Quý hóa quá ! Nơi đây, từ lâu, không người đến !
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một chút, đoạn hỏi:
- Ni bà ở đây lâu rồi chứ ?
Lão ni đáp:
- Bao nhiêu năm, bần ni không nhớ rõ, chỉ biết là lúc bần ni đến đây, thì tượng phật mới bắt đầu được khai hoang điểm nhãn.
Phó Hồng Tuyết tặt lưỡi:
- Như vậy, ít nhất cũng được hơn hai mươi năm rồi !
Liễu Nhân lộ vẻ bi thương:
- Hai mươi năm thôi sao ! Chỉ sợ là ba lần hai mươi năm !
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
- Ni bà còn nhớ chứ, cách đây hai mươi năm, nơi này, một biến cố phát sanh.
Liễu Nhân chỉnh:
- Không phải hai mươi năm, mà là mười chín năm !
Phó Hồng Tuyết thở ra:
- Thế là ni bà biết !
Liễu Nhân gật đầu, gương mặt ảm đạm:
- Việc đó, bất cứ ai cũng khó quên !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ni bà ... biết ... Bạch thí chủ ?
Liễu Nhân cuối đầu:
- Con người đó, còn ai quên được ? Bần ni luôn luôn cầu nguyện đấng Thế Tôn rước anh linh của người sớm về nước Phật !
Phó Hồng Tuyết cúi đầu.
Hắn hận mình, sao vừa rồi không dốc hết túi, cung hiến trước phật đài.
Liễu Nhân thở dài tiếp:
- Bần ni nguyện, thà thân mình hóa thành tro bụi, chứ không muốn cái cảnh năm xưa tái diễn trước mắt !
Trước mắt bà, là tại đây, tại Mai Hoa Am !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ni bà mục kích cảnh năm xưa ?
Liễu Nhân đáp:
- Bần ni không dám nhìn. Không nỡ nhìn ! Bên ngoài, một thứ âm thinh vọng vào ...
Niềm khủng khiếp hiện lên nơi khuôn mặt già nua, bà tiếp:
- Việc hồng trần, bần ni không màng lo nghĩ, nhưng mỗi lần nhớ đến âm thanh đó, bần ni nuốt cơm không trôi ! Ngủ không nhắm mắt !
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm.
Rồi hắn hỏi:
- Sáng sớm hôm sau, có người thọ thương nào vào am chăng ?
Liễu Nhân lắc đầu:
- Không có ai. Sau đêm hãi hùng đó, Mai Hoa Am đóng cửa suốt nửa tháng dài.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Rồi sao đó ?
Liễu Nhân đáp:
- Trong mấy năm đầu, một số hào kiệt võ lâm đến đây, tế điện, dần dần số người đó thưa đi, cuối cùng thì không còn ai đến nữa.
Bà thở dài, tiếp:
- Chùa, am, không thiện tín, thì trụ trì sống vào đâu ! Cũng may, am có mảnh đất nhỏ, ba thầy trò lão ni trồng trọt, cũng đắp nổi qua ngày !
Phó Hồng Tuyết thở dài, đặt chén trà xuống bàn, chuẩn bị đi ra.
Liễu Nhân hỏi:
- Thí chủ không uống ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Liễu Nhân hỏi:
- Tại sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không bao giờ tại hạ uống trà của người lạ.
Liễn Nhân thốt:
- Nhưng bần ni là người xuất gia, chẳnglẽ thí chủ ...
Phó Hồng Tuyết chận lời:
- Người xuất gia vẫn là người.
Liễn Nhân thở dài:
- Xem ra, thí chủ cẩn thận quá !
Chương trước | Chương sau