- Bạch Thiên Vũ ? Lịnh tôn biết người đó ?
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Không hề gặp lần nào. Gia gia ta định đi tìm y, rất tiếc ...
Nàng thở dài, tiếp:
- Ngoài hai người đó, trong con mắt của gia gia ta, tất cả đều là hoặc ngốc, hoặc
ngu !
Diệp Khai cười khổ: - Rất tiếc, cả hai người đó đều không thể nói tốt hộ tại hạ với lịnh tôn !
Đinh Vân Lâm thốt: - Hiện tại, chỉ còn một người ! Người này nói, có thể gia gia ta chịu nghe một vài
câu !
Diệp Khai hỏi:
- Ai ?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Cô của ta !
Diệp Khai chớp mắt:
- Em gái của lịnh tôn ? Không xuất giá sao ?
Đinh Vân Lâm gật đầu:
- Hai anh em rất mến thương nhau từ thuở nhỏ ! Tầm mắt của cô còn cao hơn tầm mắt của gia gia ta ! Toàn thể nam nhân trong thiên hạ, không một ai đáng cho cô nhìn nửa mắt !
Diệp Khai điềm nhiên:
- Có thể là người ta xem bà ấy không hạp nhãn, nên chẳng ai cầu hôn.
Đinh Vân Lâm cãi:
- Ngươi lầm ! Cho đến hôm nay, cô của ta vẫn còn là một mỹ nhân ! Lúc cô còn thanh xuân, nhiều nam nhân không ngại ngàn dặm, tìm đến đây, chẳng phải để cầu hôn, bởi họ không dám vọng tưởng, mà chỉ để nhìn mặt thôi ! Nhìn được mặt cô một lần, là họ thỏa nguyện lắm rồi !
Diệp Khai cau mày:
- Người ta nhìn một chút, chẳng lẽ bà không cho ?
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Không cho là hẳn rồi ! Cô thường nói, nam nhân chẳng khác con heo, vừa thô kệch, vừa hôi thúi, nếu để cho họ nhìn, thì cô cũng phải lây cái thô kệch, cái hôi thúi của họ ...
Nàng trề môi, nhìn Diệp Khai, tiếp luôn:
- Cô thường bảo ta, đừng bao giờ lấy chồng, vô luận gặp nam nhân nào, cũng cứ tung chân đá mạnh, cho văng đi xa !
Diệp Khai điềm nhiên:
- Bà không sợ đá người ta rồi, chân bà lây thô kệch, hôi thúi sao ?
Đinh Vân Lâm hứ một tiếng:
- Cũng may ta chưa đá ngươi ! Mà dù cho ngươi đá ta, ta cũng nhào vào, quyết không buông ngươi !
Diệp Khai cười hì hì.
Đinh Vân Lâm lại buông nhẹ tiếng thở dài, thốt:
- Cho nên, ta thấy, chỉ có cô là giúp được ngươi mà thôi. Nhưng, cái cơ hội rất mong manh !
Diệp Khai thở dài:
- Xem ra, người trong gia đình cô nương, không một ai không là kỳ quái !
Đinh Vân Lâm cười khổ:
- Cái đó thì đúng vậy rồi !
Diệp Khai tiếp:
- Về ba đại thế gia trong võ lâm, kỳ quái nhất, chỉ sợ là họ Đinh của cô nương !
Đinh Vân Lâm gật đầu:
- Mấy anh em của họ Nam Cung thường nói rằng, đám người họ Đinh của chúng ta là một đàn nhím, không người nào chẳng có lông nhọn nơi mình, ai chạm đến là lông bắn ra, giết chết liền.
Nàng cười hịt hịt, tiếp:
- Cũng may, lời nói đó không đến tai gia gia ta, nếu gia gia ta nghe được thì mấy tiểu tử trong họ Nam Cung phải nếm khổ từng cơn !
Diệp Khai hỏi:
- Võ công của lịnh tôn hẳn là cao lắm ?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Cái đó ta không hiểu rõ. Ta chỉ biết, các anh em của ta đều học võ công của lão gia, nhưng chưa một ai học được toàn bộ sở học của ông cụ !
Ánh mắt ngời niềm cao ngạo, nàng tiếp:
- Ba vị ca ca ta, có thể được xem là nhất lưu cao thủ trong võ lâm, nhưng chưa một người nào lãnh hội được nửa phần võ công của ông cụ !
Diệp Khai thốt:
- Tuy nhiên, chừng như lịnh tôn chưa hề giao thủ với một nhân vật nào trên giang
hồ !
Đinh Vân Lâm đáp:
- Chỉ vì chưa một ai dám đến thách thức ông cụ.
Diệp Khai hỏi:
- Không bao giờ lịnh tôn đi tìm người gây sự bên ngoài ?
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Giang hồ hỗn loạn như thế này mà lão nhân gia không hề biết mảy may. Nói chi đến việc xuất ngoại tiếp xúc hào khách bốn phương ?
Diệp Khai nhìn ra xa xa, mơ màng một lúc.
Rồi chàng thốt:
- Dù sao, thì sao tại hạ nhất định cùng đi với cô nương về đó một lần !
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
- Ngươi dám !
Diệp Khai cười nhẹ:
- Có cái chi đáng sợ lắm đâu ! Cùng lắm là bị thủng đầu một lỗ lớn vậy thôi ! Phải không ?
Đinh Vân Lâm reo lên:
- Chúng ta đi ngay bây giờ.
Diệp Khai lắc đầu:
- Bây giờ thì không được !
Đinh Vân Lâm cau mày:
- Còn phải đi tìm Phó Hồng Tuyết ?
Diệp Khai thở dài:
- Cừu nhân của hắn, mỗi ngày một nhiều, còn bằng hữu của hắn thì mỗi ngày một ít !
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Ngươi biết hắn ở đâu không ?
Diệp Khai không đáp thẳng, chỉ thốt:
- Từ đây đến Mai Hoa Am, đường đi không xa lắm.
Đinh Vân Lâm sáng mắt:
- Mai Hoa Am của ngày cũ ?
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ nghĩ, Phó Hồng Tuyết hẳn là đến đó, để nhìn qua cục trường của thảm cảnh ngày xưa !
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
- Chính ta cũng muốn xem qua nói gì là hắn !
Am xưa còn đó, nhưng mai không còn, mà tuyết cũng chẳng phủ trắng đất trời, vì đang tiết thu.
Thời gian là lúc ngày tàn, tà dương đang ve vuốt vạn vật, tạm giã biệt một đêm
tròn.
Phó Hồng Tuyết tắm mình trong ánh tà dương, tần ngần đứng nhìn am cũ còn lại sau cuộc chiến hãi hùng.
Cuộc chiến đã qua, bao kiếp người đã qua, am cũ vẫn còn đó !
Tay hắn vẫn nắm chặt chuôi đao, hắn từ từ tiến lên các bậc thềm đá rêu phong xanh thẳm !
Chương trước | Chương sau