Polly po-cket
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 31 - Huyết quỷ

↓↓

Đinh Vân Lâm lắc đầu:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nhưng ta cũng có nghe nói là ngươi có một thanh đao đáng sợ.


Diệp Khai thản nhiên:


- A...


Đinh Vân Lâm tiếp:


- Hơn nữa, đao của ngươi là một thanh đao vô hình, không một ai trông thấy. Ta nghĩ vô hình phải tuyệt diệu hơn hữu hình.


Diệp Khai vẫn lơ lửng:


- A...


Đinh Vân Lâm gắt:


- Ngươi đừng có vờ hồ đồ. Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi học được trân truyền của Tiểu Lý Phi Đao chăng ?


Diệp Khai thở dài:


- Cô nương hồ đồ thì có. Đừng tưởng trên đời này ai cũng học được đao pháp chân truyền của họ Lý.


Đinh Vân Lâm hỏi:


- Trừ ngươi ra, phải không ?


Diệp Khai thở dài:


- Nếu tại hạ chỉ học được một thành thôi thì cũng mãn nguyện lắm rồi.


Đinh Vân Lâm tặc lưỡi:


- Không ngờ ngươi biến thành khiêm tốn đáng thương quá chừng.


Diệp Khai mỉm cười:


- Tại hạ vốn là con người khiêm tốn.


Đinh Vân Lâm bỉu môi:


- Rất tiếc lại là thứ khiêm tốn trong màn kịch.


Diệp Khai chính sắc mặt:


- Cho nên tốt hơn hết là cô nương không nên đi theo tại hạ. Nếu một ngày nào đó nổi hứng lên, tại hạ vất bỏ cái lốt kịch, trở về với bản chất trời định thì tại hạ dám cưỡng hiếp bất cứ nữ nhân nào ở trong tầm tay lắm đấy.


Đinh Vân Lâm đỏ mặt.


Nàng cắn môi rồi nguýt xéo chàng, sau cùng thốt:


- Ta biết ngươi không dám làm như vậy đâu. Bởi ngươi là một ngốc tử.


- Ta không tưởng là phải đi. Song ta không đi không được. Kẻ nào nói lên câu đó ? Nói với ai ? Nói bằng lời hay viết trên mảnh giấy ? Hay chỉ biểu hiện bằng một hành động ?


Mảnh giấy bồi che cửa sổ đã bắt đầu biến thành màu trắng. Xa xa gà gáy tàn


đêm.


Thúy Bình đã thức dậy. Nàng thức rất sớm


Thức dậy rồi, nàng không thấy người nằm bên cạnh trong đêm qua.


Chiếc gối của Phó Hồng Tuyết còn thoang thoảng cái hơi hướm của hắn.


Phó Hồng Tuyết vắng bóng.


Thế là hắn đã đi rồi. nhưng hắn di đâu ?


Thúy Bình chợt cảm thấy mình cô độc quá, cô độc đáng sợ. Nàng nghe con tim trầm xuống.


Đêm qua, Phó Hồng Tuyết nói với nàng là:


- Có những việc mà ngươi không tưởng là sẽ làm nhưng bắt buộc ngươi phải làm. Không làm không được.


Và nàng đã thừa nhận.


Vô luận là ai, suốt đời cũng phải có làm ít nhất một vài việc nghịch với lòng.


Bây giờ thì nàng biết ý tứ của Phó Hồng Tuyết qua câu nói đó.


- Ta không tưởng là phải đi. Song ta không thể không đi.


Gió quét vào phòng.


Gió lạnh quá.


Nhưng Thúy Bình không rơi lệ. Bởi toàn thân nàng như cô đọng thành một vật thể, cứng, lạnh. Một cái lạnh không bao giờ rả tan dù phơi dưới ánh thái dương.


Ngọn cỏ còn đọng sương đêm.


Trên con đường đất nhỏ xuyên qua đồng cỏ, Phó Hồng Tuyết đang đi, với dáng bước như thường lệ.


Đao vẫn đen, mặt hắn vẫn trắng xanh.


Hắn không rơi lệ. Bất quá hắn nghe con tim xót xa phần nào.


Thực ra thì hắn cũng có đau khổ song không nặng nề như lúc trước.


Bởi trường hợp bất đồng.


Lần trước chính Thúy Bình bỏ rơi hắn. Còn bây giờ thì chính hắn bỏ rơi nàng. Chính hắn là người chủ động.


Hắn có nhớ chăng là hắn đã nói với nàng rằng:


- Ta chỉ ly khai ngươi mười bốn hôm thôi. Từ nay sẽ không ly khai ngươi một khắc.


Đối với câu nói đó, hắn có lỗi, bởi hắn hành động ngược lại. Lỗi không phải đối với câu nói đó mà thực sự là đối với người nghe câu nói đó.


Mà cũng có lỗi đối với chính hắn, vì lúc nói ra như vậy thì hắn hết sức thành thật, ngôn xuất tự chân tâm.


Lúc đó, hắn mềm lòng.


Lúc mềm lòng thì người ta có thể nói những câu mà họ tưởng là không bao giờ nói dược.


Lúc đó hắn hoàn toàn vì nàng, cảm kích nàng, cần nàng. Nàng là một nhu cầu trên cả nhu cầu ăn, uống.


Bằng cớ là vắng nàng thì hắn bỏ ăn bỏ uống, trừ rượu ra. Có thể hắn cũng bỏ ngủ luôn nếu không có rượu làm cho hắn say.


Ngoài ra, nàng quay trở lại, mang trả cho hắn sự tôn nghiêm và niềm tự tin. Nhờ đó mà hắn thoát chết, để rồi Tiết Đại Hán phải chết.


Sau cơn bão tố trong tâm tư, hắn dần dần bình tỉnh trở lại.


Hắn dần dần nhớ lại hết các việc đã quên mất trong mười bốn ngày qua.


Hắn tưởng đến quá khứ của nàng, nghề nghiệp và hư vinh của nàng.


Hắn tưởng đến ngày nàng bỏ hắn ra đi.


Sự kiện làm cho hắn xốn xang nhất là Thúy Bình cùng gã đánh xe ngang nhiên đưa nhau vào khách sạn.


Mười bốn hôm qua, cả hai đã làm gì với nhau ? Có phải là mỗi đêm...


Bất giác hắn lợm giọng khi vòng tay hắn quàng quanh thân hình nàng.


Hắn cũng có nói với nàng trong giây phút gặp lại nhau:


- Tất cả đều thuộc về quá khứ. Tại sao chúng ta không quên đi quá khứ ?


Bây giờ hắn mới hiểu là có những việc mà con người suốt đời không quên được, vĩnh viễn không quên.


Hắn cũng muốn quên lắm chứ, song làm sao hắn đè nén được sự sôi sục của trùng dương giữa cơn bão.


Hắn nhớ đến cái tát tay mà nàng giáng vào mặt gã đánh xe khiến gã ngã nhào xuống đất.


Hắn nghĩ:


"Biết đâu trong tương lai, một ngày nào đó, nàng lại không âm thầm ra đi, bỏ rơi hắn lượt nữa. Bởi nàng vốn là kẻ vô tình, vô nghĩa mà."


Theo ý nghĩ đó, tình yêu của hắn đối với nàng biến nhanh thành niềm hận.


Hắn vốn từ cừu hận sinh ra, lớn lên trong cừu hận.


Hắn còn có một lý do dể ly khai nàng:


- Hà huống ta không có khả năng cung phụng nàng, duy trì một mức sống xa hoa, sung mãn. Hà huống nàng không thể theo bên cạnh ta khi ta hành động.


Hắn cho rằng hắn bỏ đi như vậy là muốn tốt cho nàng. Hắn ly khai rồi thì nàng sẽ được tự do. Nàng tùy tiện theo một người dó, thích hợp với nàng. Nàng sẽ quên hắn, không lâu lắm và không khó lắm.


Xa hắn, nàng có thể giàu, muốn xe thì ngàn trăm xe, những xe bạc, vàng, châu


báu.


Muốn tắt trách hành động của mình thì con người viện lý do rất dễ. Muốn có bao nhiêu lý do cũng có được như thường. Và người ta dễ tự tha thứ khi có đầy đủ lý do tắt trách. Giả như Thúy Bình không trở lại thì có lẽ hắn tưởng niệm suốt đời, thống khổ suốt


Nhưng nàng đã trở lại.


Vết thương lòng của hắn đã hàn gắn, sẹo đã chai cứng rồi. Dù lấy búa mà đập thì vết sẹo cũng không phá miệng nổi.


Hắn nghĩ:


- Đã biết sớm muộn gì nàng cũng bỉ đi nữa thì tại sao ta không bỏ đi trước ?


Rồi hắn bỏ đi. Hắn đi thật. Lần theo con đường đất xuyên cánh đồng cỏ còn ngậm sương, với cái dáng bước thường ngày, chân tả bước trước, chân hữu lết theo sau.


đời.


Hảo Hán trang như chủ nhân của nó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Người thủ thư

Người thủ thư

(khotruyenhay.gq) Nga chợt tỉnh dậy bởi một âm thanh loạt xoạt. Cô đã ngủ quên và

01-07-2016
Đồng cỏ may ngày ấy

Đồng cỏ may ngày ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Ai từng bảo

27-06-2016
Ánh trăng và anh

Ánh trăng và anh

Tôi chua xót cho tình cảm của mình. Ánh trăng bao trùm lên thân hình nhỏ bé của tôi, tôi

01-07-2016
Diều hâu và cú mèo

Diều hâu và cú mèo

Diều Hâu và Cú Mèo lúc nào cúng gây sự với nhau, không con nào chịu nhịn con nào.

24-06-2016
Thành phố Hối Tiếc

Thành phố Hối Tiếc

Sau mỗi thất bại tôi lại hối hả trở về thành phố Hối tiếc. Tôi đã đặt vé qua

30-06-2016
Mưa và Ban Công

Mưa và Ban Công

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Em có muốn tắm không?

Em có muốn tắm không?

Nhật Quân bật nhạc disco, chân nhún nhảy dù lòng trống rỗng. Anh đã ngủ với trên

01-07-2016