Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 111 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 3 - Vạn mã đường

↓↓

Những cuộc chiến gian nguy đưa y đến danh vị ngày nay ?

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hay y động niềm cảm khái về kiếp nhân sanh ứ đầy sầu khổ ?


Khách lũ lượt vào càng lúc càng đông, y mường tượng chẳng nghe, chẳng thấy.


Người đó là ai ?


Là chủ nhân Vạn Mã Đường, tại đất Quan Đông !


Người đã thắng qua trăm ngàn cuộc chiến, song người chưa thắng nổi sự mâu thuẫn trong nội tâm !


Người đã thành công trên mọi lãnh vực, song sự thành công đó chưa đảm bảo cho người sự an ninh toàn vẹn !


Người không bình tịnh được sau bao nhiêu thành quả thu lượm trên giang hồ.


Vân Tại Thiên bước dài đến nơi, bước tuy đài nhưng chân dẫm nhẹ.


Hắn đến cạnh chủ nhân, mọp mình thấp giọng thốt mấy câu.


Chủ nhân như tỉnh mộng, lập tức đứng lên, thẳng người, vòng tay, thốt:


- Xin mời các vị ! Các vị ngồi !


Mộ Dung Minh Châu lướt lên, tay không tấc sắt.


Công Tôn Đoạn xông ra, ngăn chận.


Mộ Dung Minh Châu biến sắc, trầm giọng hỏi:


- Các hạ có điều chi chỉ giáo ?


Công Tôn Đoạn không đáp, mắt đăm đăm nhìn thanh kiếm bên hông Mộ Dung Minh Châu.


Thì ra, y không nắm chuôi kiếm, song thanh kiếm vẫn còn ở bên mình.


Mộ Dung Minh Châu biến sắc lượt nữa.


- Hay là các hạ muốn cho tại hạ mở kiếm ra, để lại tại bàn ?


Công Tôn Đoạn từ từ gật đầu, gằn từng tiếng:


- Không một ai được mang kiếm vào Vạn Mã Đường.


Mộ Dung Minh Châu biến sắc lượt thứ ba, mồ hôi lạnh đượm thành hạt quanh xóng mũi.


Vô hình trung, tay y đặt lên đốc kiếm, bàn tay đó nắm chặt đốc kiếm, gân xanh nổi vồng.


Công Tôn Đoạn còn đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn y.


Mộ Dung Minh Châu run tay, chừng như khó dằn bàn tay rút soạt kiếm khỏi vỏ.


Chợt, một bàn tay đặt nhẹ lên tay sờ đốc kiếm của y.


Mộ Dung Minh Châu quay nhanh mình lại.


Diệp Khai cười nhẹ, nhìn y, thốt:


- Không lẽ các hạ cần có một tấc sắt nơi tay mới có can đảm vào Vạn Mã Đường ?


Một tiếng cộp vang lên. Thanh trường kiếm của Mộ Dung Minh Châu nằm gọn trên bàn.


Một ngọn đèn trời, như loại hải đăng, theo giây rút từ từ lên cao, lên tận đỉnh cột


Đèn lồng bằng lụa trắng, có năm chữ đỏ: Quan Đông Vạn Mã Đường. Bọn thanh niên áo tía, tựa mình nơi lan can sàn đài, nhìn ngọn đèn lồng từ từ lên


cờ.


cao.


Có kẻ cười lạnh, tự thốt:


- Quan Đông Vạn Mã Đường ! Hừ ! Cái khí phái khoác lác quá !


Rồi một người nhạt giọng tiếp:


- Không hẳn là vậy đâu ! Bất quá, chỉ là một thực hiệu lịnh biểu thị một ý tứ gì đó thôi !


Tại chân cột cờ, vốn không có người.


Hiện tại, một người đang đứng đó, vận chiếc áo trắng, chính y buông câu sau, đáp lại lời tự thốt của thanh niên áo tía.


Y buông từng tiếng, rõ ràng ung dung, thần sắc rất an tường. Y không mang kiếm hoặc đao chi cả !


Chẳng rõ y xuất hiện tại đó, từ lúc nào.


Y là Nhất Kiếm Phi Hoa Hoa Mãn Thiên.


Thanh niên áo tía dĩ nhiên không nhận ra lai lịch của Hoa Mãn Thiên.


Một trong bọn hỏi:


- Ý tứ như thế nào ?


Hoa Mãn Thiên vẫn với giọng từ từ, giải thích:


- Cáo tố với cách anh hùng trên giang hồ, rằng tại Vạn Mã Đường, trong giây phút này, một sự thương lượng, đang bắt đầu diễn tiến, trừ những vị được mời đến dự, vô luận là ai khác, vô luận có việc chi cần thiết, cũng chẳng được xâm nhập và phải chờ đến sáng hôm sau, muốn gì thì muốn.


Bỗng có một người hỏi:


- Nếu có kẻ nhất định vào, trong đêm nay ?


Hoa Mãn Thiên bình tỉnh nhìn gã đó.


Bỗng, y vươn tay. Gã đó đứng khá xá, ngoài tầm tay của y, nhưng thanh kiếm nơi hông của gã chẳng rõ y dùng thủ pháp nào lại nằm gọn trong tay y. Đoạn, y chộp tay lại, thanh kiếm bằng thép cứng, một vật bảo vệ sinh mạng gã qua bao nhiêu ngày tháng, hiện tại bở như đất thó, gãy vụn thành năm bảy đoạn.


Thanh niên trố mắt, cứng miệng, không nói được một lời.


Hoa Mãn Thiên lấy một đoạn gãy, trao trả vào chiếc vỏ kiếm cho gã, rồi nhạt giọng, hỏi:


- Bên ngoài có gió lạnh, bên trong có rượu ấm, sao các vị không vào tìm ấm, lại ở đây hứng cái lạnh của gió lộng từ ngàn phương ?


Y thốt xong, chẳng màng nghe ai đáp, quay mình bước vào đại sảnh.


Bọn thanh niên áo tía đưa mắt nhìn nhau, mặt trơ như ngốc.


Kẻ nào còn kiếm, kẻ đó đặt tay lên đốc kiếm, song chẳng một thanh kiếm nào được rút ra khỏi vỏ.


Vừa lúc đó, một người từ phía sau lưng họ thốt vọng tới:


- Kiếm, chẳng phải là vật trang sức, mang nó mà không biết dùng thì tốt hơn đừng mang cho đỡ vướng bận.


Âm thinh lanh lảnh, tuy nhỏ mà vút cao, ẩn ước có gì thành khẩn dù rằng khẩu khí có chạm tự ái người nghe.


Người phát thoại, rõ ràng là không khiêu khích, bất quá chỉ đưa ra một câu, khuyến cáo vậy thôi !


Bọn thanh niên áo tía biến sắc, quay mình !


Từ trong bóng tối, người phát thoại bước ra, chầm chậm, chần này đặt vững lắm rồi mới nhấc chân kia lên, đưa tới, chúng như kéo lết, chứ không nhấc.


Bất quá, lối đi của người đó ung dung hơn nhịp bước của các lễ sinh trong một cuộc tế điện.


Dáng đi tự nhiên, do tập quán từ thuở nhỏ, hay chân có tật ?


Bây giờ, có nhiều người bắt đầu chú ý đến sự tình quanh bọn thanh niên áo tía, nhất là họ nhìn gã bị Hoa Mãn Thiên làm bẽ mặt vừa rồi.


Kẻ nào đó, hỏi:


- Người thứ nhất các hạ gặp trong đêm qua, có phải là tên chân thọt đó chăng ?


Thì ra, người phát thoại từ trong bóng tối, vừa bước tới đó, có tật chân thọt.


Và, y là Phó Hồng Tuyết.


Thanh niên chủ nhân chiếc kiếm gãy biến sắc mặt xanh dờn, cắn răng, vồng gân mặt, hỏi:


- Thanh đao của các hạ, có phải là vật trang sức chăng ?


Phó Hồng Tuyết lắc đầu:


- Không !


Thanh niên cười lạnh:


- Vậy là các hạ biết dùng đao ?


Phó Hồng Tuyết chưa đáp, nhìn xuống thanh đao. Chuôi đao trong tay y, chừng như chuôi đao và tay dính liền nhau muôn đời.


Thanh niên với giọng lạnh, tiếp:


- Các hạ biết dùng đao, sao không vung lên cho bọn này xem thử ?


Phó Hồng Tuyết thản nhiên đáp:


- Đao không phải là vật nên xem ! Mang đao, không phải để cho người xem.


Thanh niên bĩu môi:


- Thế để làm gì ? Giết người ? Các hạ có tài ba chi mà mang đao để giết người ?


Chợt, gã cười vang, tiếp luôn:


- Các hạ có gan cứ giết bọn này xem ! Như vậy mới đáng mặt tài ba !


Cả bọn áo tía cùng phụ họa, rộ lên cười.


Một người thốt:


- Nếu không có cái gan làm việc đó, các hạ không nên do cửa mà vào ! Hãy chui qua cái lỗ hỗng lan can kia, cũng vào được !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Biển đời người

Biển đời người

Bim mười lăm tuổi, người lép kẹp như con cá măng, mùa lạnh thì mũi lúc nào cũng

26-06-2016
Bản Romance cho em

Bản Romance cho em

Điều đó đôi lúc khiến tôi xao nhãng đôi chút trong những bài guitar của mình. Nhưng

30-06-2016
Hòe Viên

Hòe Viên

Tên truyện: Hòe ViênTác giả: Tổng Công Đại NhânThể loại:Truyện trinh thámTình trạng:

20-07-2016 53 chương
Ma

Ma

Ma....ma.................. Tiếng thằng Tuấn la thất thanh khi đi qua bụi duối trước cửa

24-06-2016
Ngôn ngữ tình yêu

Ngôn ngữ tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ

30-06-2016
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016