pacman, rainbows, and roller s
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 3 - Vạn mã đường

↓↓

Hắn xoay xoay bàn tay, thanh loan đao chớp chớp.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phó Hồng Tuyết thốt:


- Thanh đao này, lại không nói như vậy !


Y nắm chặt chuôi đao của y.


Đến lượt chiếc áo của Công Tôn Đoạn phập phồng.


Hắn cao giọng hỏi:


- Nói nói như thế nào ?


Phó Hồng Tuyết nhấn từng tiếng:


- Nó nói như thế này: có đao, phải có người. Có người, phải có đao. Người đâu đao đó, đao không rời người.


Công Tôn Đoạn hừ một tiếng:


- Nếu tại hạ muốn thanh đao phải được lưu tại đây, các hạ nghĩ sao ?


Phó Hồng Tuyết đáp:


- Người đâu đao đó, người đi đao đi ! Đao ở lại, khi nào người ở lại !


Công Tôn Đoạn hét:


- Tốt ! Rất tốt !


Đồng thời với tiếng hét, ánh đao chớp lên, một cái cuống bạc xẹt ra, từ tay Công Tôn Đoạn, uốn cầu vồng, trút xuống tay Phó Hồng Tuyết.


Thấy rõ, làn đao đó phải chặt đứt bàn tay của Phó Hồng Tuyết, bởi y không hề phản động.


Bỗng, một người quát:


- Thu tay lại !


Đao quang tắt. Thanh loan đao còn cách bàn tay của Phó Hồng Tuyết độ năm tấc.


Phó Hồng Tuyết không đổi sắc mặt, không run tay, không chớp mắt.


Chính Công Tôn Đoạn mới là người bị chấn động, dù hắn đóng vai chủ động !


Mồ hôi điểm to hạt trên vần trán hắn.


Hắn chấn động, vì bị bắt buộc phải dừng tay đột ngột.


Trên thế gian, chỉ có mỗi một mình hắn dừng tay tùy ý như vậy được ! Bởi, thanh đao xuất phát như nước vỡ đê, trên đời có ai rút nước đỗ trở vào đê ?


Như vậy, là nhát đáo không đi tròn đà.


Như vậy, là chẳng có việc gì xảy ra.


Nhưng, có ai biết được hậu quả như thế nào, nếu nhát đao đó đi trọn đà ? Phó Hồng Tuyết và Công Tôn Đoạn, ai là người thọ hại ? Diệp Khai thở phào, điểm nhẹ một nụ cười. Đồng thời, chàng nhìn Đường chủ. Vạn Mã Đường chủ cũng cười nhẹ, lẩm nhẩm: - Tốt ! Tốt quá ! Quả nhiên là một dũng sĩ. Có đảm lượng phi phàm ! Diệp Khai cười thốt: - Tại hạ không mở hai mắt vẫn còn xem người được chứ ! Vạn Mã Đường chủ hỏi:


- Có phải là Phó công tử của Hoa trường chủ tha thiết mời ba lượt vẫn không chấp nhận chăng ?


Diệp Khai đáp:


- Chính y !


Vạn Mã Đường chủ tiếp:


- Phó công tử đã đến thì cứ tự nhiên cho. Xin mời ngồi !


Công Tôn Đoạn xoay mình, vù như con trốt lốc, mắt trừng lên, giọng gằn mạnh:


- Còn thanh đao của y ?


Đường chủ thoáng mơ màng, cười nhạt đáp:


- Hiện tại, ta chỉ thấy người của y, chứ không thấy đao !


Ánh mắt của y sáng quá, che mờ ánh đao của y chăng, mà Đường chủ không thấy đao ?


Hay Đường chủ muốn nói: cái nguy chân chính là người mang đao, chớ không phải thanh đao mang nơi người ?


Công Tôn Đoạn cắn răng. Từng thớ thịt khắp thân thể y giật mạnh.


Rồi hắn dậm mạnh chân, kêu một tiếng thịch. Tiếp theo, một tiếng soảng vang


lên.


Thanh loan đao chui vào vỏ.


Mấy phút trôi qua, Phó Hồng Tuyết mới quay mình bước trở vào.


Y chọn một chỗ, xa xa, ngồi xuống.


Bàn tay y vẫn giữ chuôi đao.


Vỏ đao của y sát cạnh với vỏ thanh trường kiếm của Mộ Dung Minh Châu, vỏ đao đen, thô, vỏ kiếm sang quý, hai vật cận nhau, vỏ đao làm mờ hẳn vỏ kiếm.


Mộ Dung Minh Châu cũng mờ sắc mặt luôn.


Bỗng, y đứng lên.


Vân Tại Thiên không ngừng lưu ý đến Mộ Dung Minh Châu, lúc đó mỉm cười,


thốt:


- Các hạ ...


Mộ Dung Minh Châu chận lời:


- Có người mang được đao vào Vạn Mã Đường, tại sao tại hạ không mang được kiếm vào đây ?


Vân Tại Thiên đáp:


- Được lắm chứ ! Chỉ bất quá ...


Mộ Dung Minh Châu hỏi:


- Bất quá thế nào ?


Vân Tại Thiên cười nhạt:


- Bất quá, chẳng biết các hạ có cái dũng khí kiếm còn người còn, kiếm mất người mất chăng ?


Mộ Dung Minh Châu sửng người.


Một phút sau, y nhìn sang Công Tôn Đoạn, nhìn bàn tay vồng gân xanh của hắn với ánh mắt lạnh lùng.


Rồi chính y cảm thấy thân mình cứng lại.


Cứng vì cương quyết cách nào đó, hay cứng vì lạnh, của cái lạnh do khiếp hãi phát sinh ?


Lạc Lạc Sơn từ lúc đưa vào đại sảnh, ngoẻo đầu xuống mép bàn bất tỉnh, giờ đây bỗng đập tay xuống mặt bàn, cười lớn, thốt:


- Hay ! Hỏi nghe hay !


Mộ Dung Minh Châu vụt chớp thân hình, lao vút ra ngoài như mũi tên, rồi vươn tay chụp thanh kiếm do chính y đặt lên mặt bàn khi vào sảnh.


Y phải lao người đi vì từ chỗ đứng đối thoại với Đường chủ, đến chỗ đặt kiếm, là hai đầu bàn, như đã biết, chiếc bàn dài không tưởng nỗi.


Bàn tay y chưa chạm kiếm, bảy thanh kiếm khác, đồng dạng, đồng trang sức, nơi cạnh thanh kiếm của y, bật kêu coong coong !


Bàn tay y cung lại, cánh tay cứng luôn, cánh tay không vươn nổi nữa, bàn tay không nắm lại nổi nữa !


Chẳng rõ Hoa Mãn Thiên đã bám sát Mộ Dung Minh Châu từ lúc nào, bây giờ cất tiếng.


- Nếu các hạ muốn mang kiếm, thì nên lấy luôn bảy thanh đó mà mang !


Lạc Lạc Sơn lại cười lớn:


- Quả nhiên Quan Đông Vạn Mã Đường là nơi chứa rồng nuôi cọp ! Xem ra đêm nay ai đến đây rồi, đừng hòng ly khai được !


Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Dù là gió thoảng

Dù là gió thoảng

Tôi chưa bao giờ thấy ai buồn như vậy! Cảnh vật của một ngày đẹp trời như thế

01-07-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Đĩ hay là gái bao?

Đĩ hay là gái bao?

Tôi cặp kè với hai người đàn ông cùng một lúc. Họ chu cấp cho tôi thừa thãi tiền

30-06-2016