- Đương nhiên, công tử đâu phải là con cháu chi của Tiết đại gia, mà Tiết đại gia phải thọ nặng như vậy .
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiết Đại Hán lạnh lùng .
- Trước kia, ta mời hắn vì ta nhận thấy hắn đáng mặt anh hùng. Ngờ đâu, hắn chỉ là một con chó con chuyên ăn chực, uống bám. Uổng sống một kiếp đời. Hắn không lấy một điểm lương tri để biết thể nào là nhục, hắn không một điểm can đảm để rửa nhục .
Phó Hồng Tuyết giận đến rung người .
Nhưng hắn còn làm gì hơn là nhẩn nhục. Bởi hắn biết người ta không có lý do gì mời hắn uống rượu, đài thọ rượu cho hắn suốt đời .
Hắn dụng lực cắn môi, từ từ đứng lên, chân tả nhích trước, chân hữu lết sau .
Hắn bước đi rất chậm, vì chân hắn cứng đờ .
Tiết Đại Hán vụt hỏi:
- Các hạ tưởng ly khai ?
Phó Hồng Tuyết ấp úng
- Tại hạ . . . nên ly khai . . .
Tiết Đại Hán buông cộc lốc:
- Còn tiền rượu ?
Phó Hồng Tuyết cứng miệng
Còn lời gì để nói .
Tiết Đại Hán tiếp:
- Nợ rượu ba hôm đầu, về phần tại hạ. Bởi tại hạ mời các hạ. Còn lại mười một hôm sau . . .
Thiếu nữ chen vào :
- Nợ rượu mười một hôm sau, cộng lại là hai ngàn tám trăn năm mươi lượng bạc .
Tiết Đại Hán hỏi:
- Các hạ có nghe chăng ? Hai ngàn tám trăm năm mươi lượng bạc. Các hạ không trả một đồng, lại muốn đi à ?
Phó Hồng Tuyết còn nói gì được nữa ?
Tiết Đại Hán tiếp:
- Các hạ không tiền trả nợ rượu phải không ? Được, cứ để thanh đao lại, tại hạ cho đi.
Để thanh đao lại !
Phó Hồng Tuyết có cảm giác bị tiếng sét đập vào tai . Để thanh đao lại !
Hắn nghe toàn thân rã rời .
Tiết Đại Hán nở nụ cười ác độc. Hiện tại, y đã lộ gương mặt thật . Lâu lắm, Phó Hồng Tuyết mới rít qua hai hàm răng cắn chặt: - Không ai có thể giữ thanh đao của tại hạ tại đây .
Tiết Đại Hán cười vang .
Y thốt:
- Câu đó, nếu lúc trước, các hạ nói ra thì tại hạ còn tin được. Bất quá là hiện tại thì ...
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Hiện tại thì sao ?
Tiết Đại Hán cười mỉa .
- Hiện tại thì các hạ không xứng đáng thốt câu đó .
Phó Hồng Tuyết vụt quay đầu lại .
Mắt hắn đỏ lên. Hắn đã thấy mặt thật của Tiết Đại Hán .
Tiết Đại Hán lạnh lùng tiếp:
- Hôm nay, đao không lưu lại thì đầu lưu lại. Trong hai vật, phải lưu một .
Lưu đầu lại ?
Thì ra, tất cả những gì Tiết Đại Hán đã làm trong mấy ngày qua là chỉ để nói lên câu đó.
Thì ra, y thực hiện một âm mưu.
Bởi, đao nơi tay Phó Hồng Tuyết có thể tùy thời mà vung lên .
Bây giờ, hắn đã mất niềm tự tin là một nhát đao có thể chế phục đối phương. Bây giờ, dũng khí, tôn nghiêm, tự tin, tất cả đều bị chôn vùi trong rượu hết rồi .
Tiết Đại Hán gằn giọng:
- Bạt đao đi, các hạ.
Tiết Đại Hán đứng lên. Trông y giống một cự linh thần .
Y tiếp:
- Chẳng lẽ các hạ không dám bạt đao ?
Giọng nói có vẻ ngạo, khinh, cười chê, lại đầy tự tin .
Tự tin vì y hiểu rõ võ công của Phó Hồng Tuyết. Võ công đó, sau mười bốn ngày chỉ uống, lại uống thứ phá hoại cơ thể thì võ công đó còn lại những gì .
Y nắm phần chắc .
Cũng như Phó Hồng Tuyết nắm phần chắc lúc thọc mũi đao vào ngực Viên Thu Vân .
Y đinh ninh, nếu Phó Hồng Tuyết bạt đao, là hắn phải chết dưới thanh đao .
Phó Hồng Tuyết không bạt đao. Hắn không bạt đao là một biến cố lớn trong đời
hắn.
Biến cố đó, do đâu mà có ?
Hắn không thể bạt đao, vì mường tượng đao không còn ở tay hắn . Đao ở trong tim hắn. Và con tim đó đang rớm máu . Hiện tại, hắn có gì ngoài thanh đao, một thanh đao mường tượng không còn ở tay
hắn .
Thống khổ. Hối hận. Thẹn. Nhục. Phẫn hận.
Nguyên do ?
Chỉ vì một nữ nhân. Nữ nhân đi theo một gã đánh xe ? Và cả hai đang thuê phòng trong một khách sạn .
Hắn nghĩ thầm.
- Xong. Xong rồi. Thế là xong ...
Bạt đao ? Rồi sao ?
Chết ? Rồi sao ?
Ái tình ? Mất. Cừu hận ? Dở dang. Sanh mạng ? Tiêu diệt luôn .
Như vậy, có được an tịnh chưa ?
Nếu được an tịnh, thì cứ bạt đao .
Hắn quyết định bạt đao .
Chương trước | Chương sau