Tiết Đại Hán chợt nhìn thanh đao, thốt nhanh:
- Giết lầm người cũng chẳng phải là chuyện xấu xa chi.
Câu nói của y loãng vào khoảng không.
Phó Hồng Tuyết im lặng.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiết Đại Hán tiếp:
- Trên giang hồ, bọn anh hùng hảo hán có ai chẳng một vài lần giết nhầm người ?
Im lặng đáp câu hỏi của y.
Tiết Đại Hán tiếp câu thứ ba:
- Đừng nói chi ai, đến cả Viên Thu Vân kia , trong đời lão cũng đã giết lầm chẳng biết bao nhiêu người mà kể.
Phó Hồng Tuyết nâng chén rượu đầy trước mặt lên uống cạn.
Hắn biết là Tiết Đại Hán hiểu lầm.
Y không hiểu nổi sự thống khổ của hắn. Hay y chưa thấu đáo nguyên nhân của sự thống khổ.
Cái việc hắn vừa giết lầm kẻ vô cớ thì hắn hoàn toàn quên mất rồi.
Hắn chỉ nhớ đến một người. Và niềm thống khổ của hắn bắt nguồn từ đó.
Tiết Đại Hán rót đầy chén cho Phó Hồng Tuyết, rồi tiếp:
- Cho nên bất tất các hạ để tâm đến việc đó. Tại hạ biết các hạ là một trang hán tử, các hạ...
Phó Hồng Tuyết cao giọng chận lời:
- Tại hạ không phải là một trang hán tử.
Tiết Đại Hán cau mày:
- Ai nói ?
Phó Hồng Tuyết buông mạnh:
- Tại hạ nói.
Rồi hắn cạn chén đầy. Uống xong, hắn quăng chén xuống đất, nghiến răng, nói:
- Tại hạ vốn không phải là một con người.
Tiết Đại Hán cười.
Sau đó y thốt:
- Trừ các hạ ra, không một ai có tư tưởng đó. Tại hạ dám bảo chứng như vậy.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Chỉ vì không một ai ngoài tại hạ biết được tại hạ là ai.
Tiết Đại Hán nhìn hắn:
- Có chắc là các hạ tự hiểu rõ chính mình chăng ?
Phó Hồng Tuyết cúi đầu.
Hắn không đáp nổi câu hỏi đó.
Tiết Đại Hán tiếp:
- Chúng ta bình thủy tương phùng, đương nhiên chẳng dám nói là hiểu rõ nhau. Tuy nhiên tại hạ có thể nói như thế này, là chẳng những các hạ là một con người, mà lại là một con người phi thường. Cho nên ngàn vạn lần các hạ không nên vì việc đó mà tự hủy mình, tự liều.
Y có vẻ nghiêm trang lắm, âm thanh phát xuất từ y tiếp:
- Càng không nên tự hủy bỏ mình vì một nữ nhân.
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu lên.
Hắn chợt phát hiện là Tiết Đại Hán không nhận xét sai lầm.
Một nam nhân đau khổ vì tình thì thần sắc tiết lộ niềm thống khổ đó rất rõ rệt. Cũng như cành cây có lá tươi chợt héo xèo.
Tiết Đại Hán tiếp:
- Tại hạ có thể nói với các hạ là nàng không xứng đáng cho các hạ thương tâm đến mức độ đó. Nàng không xứng đáng cho các hạ ghé mắt, chứ đừng nói là yêu.
Phó Hồng Tuyết run run giọng:
- Các hạ... các hạ biết... hiện giờ... nàng ở đâu chăng ?
Hắn khẩn trương vô cùng.
Tiết Đại Hán gật đầu:
- Tại hạ biết.
Phó Hồng Tuyết vụt đứng lên:
- Các hạ nói đi. Nói nhanh !
Tiết Đại Hán lắc đầu:
- Tại hạ không thể nói.
Phó Hồng Tuyết gấp giọng:
- Tại sao ?
Tiết Đại Hán nốc một hơi rượu, rồi miễn cưỡng gật đầu, thốt:
- Được. Tại hạ nói. Nàng ... đi theo một người.
Phó Hồng Tuyết gần như hét:
- Theo ai ?
Tiết Đại Hán đáp:
- Gã đánh xe.
Câu đó là một nhát đao chém vào ngực Phó Hồng Tuyết. Nhát đao sâu đến tim. Nhưng hắn điên cuồng hơn là đau đớn.
Hắn quát:
- Các hạ nói ngoa.
Tiết Đại Hán lắc đầu:
- Không bao giờ tại hạ nói ngoa.
Phó Hồng Tuyết quát to hơn:
- Các hạ nói thêm một lần nữa là tại hạ giết các hạ liền.
Tiết Đại Hán điềm nhiên:
- Các hạ có thể giét tại hạ. Nhưng những gì tại hạ nói là đúng sự thật.
Y thốt câu đó, tâm thần cực kỳ trấn tĩnh.
Đoạn, y gằn giọng;
- Các hạ phải tin. Nhất định các hạ phải tin những gì tại hạ vừa nói.
Phó Hồng Tuyết trừng mắt, bàn tay bóp chặt đốc đao.
Nhưng đao không ra khỏi vỏ.
Mà lệ trào ra khỏi khỏe mắt.
Hắn đã thấy là Tiết Đại Hán không bịa chuyện. Hắn nói sự thật.
Tiết Đại Hán tiếp:
- Thực ra thì các hạ cũng không nên trách nàng. Bởi nàng không xứng đáng với các hạ. Hai người miễn cưỡng chung sống với nhau thì chỉ làm khổ nhau thôi. Còn nàng với gã đánh xe thì mới là xứng đôi vừa lứa với nhau.
Người hắn yêu hèn hạ đến thế sao ?
Người hắn yêu chỉ xứng đáng với hạng đánh xe sao ?
Hắn ngã xuống. Rồi hắn khóc. Khóc rống lên ồ ồ.
Tiết Đại Hán không khuyên giải. Đừng ai mong khuyên kẻ đang khóc phải ngưng khóc. Càng khuyên thì kẻ đang khóc càng khóc.
Đợi đến lúc rượu trong người Phó Hồng Tuyết biến thành lệ chảy ra ngoài hết, Tiết Đại Hán nắm tay Phó Hồng Tuyết đứng lên, bảo:
- Đi. Chúng ta đổi chỗ uống rượu.
Phó Hồng Tuyết không cự tuyệt nữa.
Nơi mới vừa có gái, vừa có rượu.
Rượu ngon, gái đẹp.
Nhưng đối với con người chết thì ngon và đẹp cũng không tạo nổi một thú vị nào. Tuy nhiên, hắn cần quên, do đó phải uống, cho rượu quật bất tỉnh. Qua ngày thứ hai, vừa tỉnh lại, hắn lại uống. Uống để rồi tiếp tục gục bên cạnh
bàn.
Hắn sợ tỉnh, muốn đừng tỉnh thì hắn phải say.
Hắn say rồi tỉnh, tỉnh rồi say đúng bảy hôm rồi. Và hôm nay, khi hoàng hôn sắp sửa buông xuống là hắn đã có mặt trên con đường hẻm.
Chương trước | Chương sau