Diệp Khai hỏi: - Đi như vậy sao ?
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phó Hồng Tuyết thốt: - Không khí ở đây ô tục lắm ta không thở nổi. Diệp Khai thở ra: - Muốn sống trên cõi đời này thì có lúc cần phải thở thứ không khí ô tục này. Phó Hồng Tuyết lắc đầu: - Ngươi có tư tưởng của ngươi. Ta có tư tưởng của ta. Không quan hệ gì với nhau. Diệp Khai cau mày:
- Tư tưởng của ngươi như thế nào ?
Phó Hồng Tuyết hừ lạnh: - Không quan hệ gì đến ngươi, ngươi hỏi mà làm gì ? Diệp Khai hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không chuẩn bị sống thêm trên cõi đời này một thời gian nữa
sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Sống thì ta tự nhiên phải sống rồi song ta sống trong cõi đời trong đó không có ngươi.
Hắn không hề quay đầu.
Diệp Khai không trông thấy được mặt hắn nhưng vẫn thấy đôi tay của hắn. Đôi tay đó đang đặt một tay trên đốc đao. Hiện tại thì mường tượng hắn định bóp nát đốc đao.
Dù hắn vận lực đến đâu, hắn bóp mạnh đến đâu, đốc đao có thể nát chứ niềm thống khổ của hắn vẫn cứ trơ trơ.
Diệp Khai lẩm nhẩm:
- Cũng có một ngày ngươi sẽ trở lại với thế giới của ta, bởi ngươi còn phải sống, ngươi không thể không sống được.
Phó Hồng Tuyết mường tượng không nghe câu nói đó, bước đi luôn. Hắn bước với cái dáng kéo lết một chân như lúc nào.
Dù đao của hắn có nhanh hơn kiếm của Lộ Tiểu Giai nhưng cái chân đó....
Phó Hồng Tuyết đã đi xa rồi. Diệp Khai không giữ hắn lại, mà chàng cũng không đề cập đến Lộ Tiểu Giai.
Bởi ít nhất cũng còn hơn ba giờ nữa, chàng không muốn Phó Hồng Tuyết khẩn trương ngay từ bây giờ. Kéo dài sự khẩn trương đến chiều thì có lẽ hắn phải điên mất.
Hơn thế chàng đến đây không phải để cảnh cáo Phó Hồng Tuyết.
Chàng đến vì mấy cỗ quan tài trong miếu.
Quan tài vốn mới, cây mới, sơn mới, song qua cơn hỏa hoạn, bị khuân dọn vội vàng nên có một vài chiếc hư hoại phần nào.
Diệp Khai nhặt một nắm đá vụn, ngồi xuống bậc thềm, lấy từng viên đá chọi vào các cỗ quan tài.
Đá chạm vào quan tài thì không kêu bung bung. Quan tài có chứa vật gì nên kêu nghe cộp cộp.
Quan tài không thì nhiều mà quan tài chứa vật thì ít.
Quan tài chứa vật gì, nếu không phải là xác chết ?
Nếu là xác chết thì xác của những ai ?
Diệp Khai nghĩ nếu có xác chết thì quả thật là một sự hứng htú.
Chàng bước tới mở nắp quan tài ra.
Xác chết không phải là một sự lạ. Cái lạ là chàng nhận ra các xác chết.
Trương Lão Thực, Trần Đại Quan, Đinh Lão Tứ, Tống lão bản, thêm một viên thủ quỷ họ Hồ của một hiệu cơm ở dầu đường.
Diệp Khai rờ xác chết nge lạnh như băng. Chứng tỏ ít nhất thì họ cũng đã chết hơn mười giờ rồi.
Lạ chưa. Họ cùng chàng họp mặt nhau tại kỷ viện của Tiêu Biệt Ly chỉ cách vài giờ thôi. làm thế nào mà họ lại chết cách hơn mười giờ được.
Có trời mới hiểu nổi.
Nhưng trên đời này chẳng có sự bí mật nào vĩnh viễn bảo toàn.
Sớm muộn gì thì chàng cũng biết.
Bất cứ cái chết nào cũng có nguyên nhân. Chàng lôi xác chết ra ngoài, quan sát kỹ tìm thương tích, rồi mang tất cả ra đám cỏ rậm phía sau miếu, bỏ trong đó. Đoạn trở lại đặt các cỗ quan tài vào đúng chỗ cũ, đậy nắp y nguyên như chẳng có ai mó tay vào.
Xong rồi chàng phi thân lên nóc miếu nằm chờ.
Chàng chờ gì ?
Chàng không phải chờ lâu. Từ xa xa, trên cánh đồng cỏ, có một kỵ sĩ phi ngựa đến. Kỵ sĩ ấy vận y phục hoa lệ, lưng gù.
Kỵ sĩ là Kim Bối Đà Long Đinh Cầu Cảnh.
Dĩ nhiên là Đinh Cầu Cảnh không trông thấy Diệp Khai.
Đến trước cửa miếu, ngựa dừng lại. Lão xuống đất, nhún chân vượt qua tường, quan sát đống quan tài.
Không có gì khả nghi.
Lão ra ngoài nhìn quanh bốn phía.
Không có một bóng người.
Lão phóng hỏa lên. Tài phóng hỏa của lão cũng cao, mường tượng như lão chuyên môn phóng hỏa.
Lạ thật. Quan tài do lão vất vả chuyển vận đến đây rồi cũng chính lão nổi lửa thiêu hủy. Quan tài chưa dùng đến sao lại thiêu hủy đi ?
Lửa cháy mạnh, lão lên ngựa chạy đi thì Diệp Khai cũng nhảy xuống đất liền. Nếu nằm trên đó nữa là phải chết cháy luôn.
Chàng trở về thị trấn, trở về gấp. Bởi ở đây hết hứng thú rồi. Về thị trấn thì may ra chàng sẽ gặp nhiều cái hay hay.
Huống chi cơn đói đang cào cấu dữ dội, suýt lủng dạ dày rồi.
Ngôi miếu Quan Đế cháy rụi. Chàng đi xa rồi, quay đầu nhìn lại còn thấy khói bốc cao.
Từ thị trấn ai cũng thấy khói.
Họ bảo nhau:
- Tại miếu Quan Đế lại phát hỏa.
- Nhất định là cái gã có chiếc chân cà thọt gây nên nữa rồi.
- Có người thấy gã đến đó.
Những người vây quanh hỏa trường trong đêm đang nghị luận vì cuộc hỏa hoạn thứ hai.
Trong đám người đó có cả Trương Lão Thực, Đinh Lão Tứ , Trần Đại Quan.
Nhưng Diệp Khai không lấy làm lạ khi trông thấy họ.
Mường tượng chàng đã liệu định là họ có mặt ở đây mặc dù xác của họ đã được chàng dấu trong đám cỏ sau miếu.
Nghĩa là họ còn sống dù đã chết.
Chàng chỉ lấy làm lạ vì một điều: là sự có mặt của Mã Phương Linh.
Mã Phương Linh thấy chàng thì thần sắc biến đổi rất kỳ quái. Có lẽ nàng đắn đo xem có nên gọi chàng hay không.
Chàng bước tơí, mỉm cười hỏi:
- Cô nương mạnh giỏi ?
Mã Phương Linh cắn môi, rồi buông cộc lốc:
- Không mạnh giỏi.
Hôm nay nàng bỏ áo hồng, vận áo trắng, mặt nàng xanh nhợt như ốm đi phần
nào.
Nàng hốc hác quá, mường tượng hai đêm rồi nàng đều thức trắng. Diệp Khai chớp mắt hỏi lại:
- Còn Tam lão bản ?
Mã Phương Linh ttrừng mắt: - Hỏi làm gì ? - Tùy miệng mà hỏi vậy mà, có làm gì đâu.
Mã Phương Linh hừ một tiếng: - Không ai mượn ngươi hỏi.
Diệp Khai thở dài, cười khổ: - Thì thôi. Coi như tại hạ không có nói vậy.
Mã Phương Linh gằn giọng: - Còn ta thì ta lại muốn hỏi ngươoi. Vừa rồi ngươi đi đâu ? Diệp Khai vẫn cười:
- Tại hạ đã không thể hỏi cô nương thì tại sao cô nương lại muốn hỏi tại hạ ?
Mã Phương Linh lạnh lùng:
- Tại ta cao hứng.
Diệp Khai điềm nhiên:
- Tại hạ tưởng nên nói cho cô nương biết là việc làm của nam nhân tuyệt đối không thể để cho nữ nhân hiểu.
Mã Phương Linh cắn môi, lộ vẻ hận:
- Hẳn ngươi đã làm việc bất lương chi đó.
Diệp Khai tiếp:
- Cũng may là tại hạ không quen phóng hỏa.
Mã Phương Linh xì một tiếng:
- Vậy người phóng hỏa là ai ?
Diệp Khai chớp mắt:
- Cô nương đoán thử xem.
Mã Phương Linh thay vì đáp lại hỏi:
- Ngươi có gặp Phó Hồng Tuyết chăng ?
Diệp Khai gật đầu.
- Đương nhiên là có.
Chương trước | Chương sau