Polaroid
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 62 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 17 - Tử vong chóa mắt

↓↓

y.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bỗng một người cất tiếng: - Nghe nói ít khi nào y cho người ta nhìn thấy thanh kiếm. Người vừa thốt là Tiêu Biệt Ly. Lão từ trên gác nhỏ, nói vọng xuống. Diệp Khai ngẩng đầu lên cười, hoỉ: - Cũng như đao của Phó Hồng Tuyết.


Tiêu Biệt Ly đáp: - Có một điểm bất đồng.


Diệp Khai hỏi:


- Điểm nào ?


Tiêu Biệt Ly tiếp:


- Đao của Phó Hồng Tuyết giết ba hạng người. Còn kiếm của Lộ Tiểu Giai chỉ giết có một hạng người.


Diệp Khai trố mắt:


- Một hạng người ?


Tiêu Biệt Ly buông gọn:


- Hạng người sống.


Chứ ai đi giết kẻ chết rồi ?


Và người sống thì gồm biết bao nhiêu hạng. Như vậy là không có chọn lựa, hễ người còn sống là hắn giết được.


Lão từ từ đi xuống. Gương mặt vẫn trắng xanh như lúc nào, dù một nụ cười đang nở ở vành môi.


Lão tiếp:


- Y có lối nhận xét khác Phó Hồng Tuyết. Theo y, trên đời chỉ có hai hạng người, hạng sống và hạng chết.


Diệp Khai hỏi:


- Chỉ cần là người sống thì y có thể giết hết.


Tiêu Biệt Ly thở dài:


- Ít nhất thì lão phu cũng không nghe nói có ai thoát chết dưới kiếm của y.


Diệp Khai tiếp:


- Bây giờ tại hạ muốn biết một việc.


Tiêu Biệt Ly nhìn chàng:


- Việc gì ?


Diệp Khai hỏi:


- Kiếm của y nhanh hay đao của Phó Hồng Tuyết nhanh.


Cái đó thì ai ai cũng muốn biết.


Thái dương đã lên.


Người có trách nhiệm về an toàn của thị trấn là Triệu Đại, lúc đó đang chỉ huy thủ hạ dọn dẹp những tàn tích của trận hỏa hoạn.


Mọi người đều ra khỏi nhà, đứng tại thềm. Một số đóng góp ý kiến cho cuộc dọn dẹp, một số nghị luận linh tinh.


Còn lại bên trong, Tiêu Biệt Ly và Diệp Khai.


- Triệu Dại cũng là tay chịu cực khổ.


Tiêu Biệt Ly đáp:


- Hắn đương nhiên là phải vậy.


Diệp Khai cau mày:


- Sao ?


Tiêu Biệt Ly tiếp:


- Tại thị trấn này, ai ai cũng biết là Lý Mã Hổ có dành dụm được độ ngàn lượng


bạc.


Diệp Khai gật đầu:


- Mà bạc thì lửa không đốt cháy tiêu tan được.


Tiêu Biệt Ly gật đầu:


- Lý Mã Hổ lại không người thừa kế.


Diệp Khai tiếp:


- Nếu phát hiện được số bạc thì quyền hưởng đương nhiên là thuộc về Triệu Đại.


Tiêu Biệt Ly mỉm cười:


- Người ta nói các hạ thức thời vụ. Câu nói đó ít khi sai.


Diệp Khai hỏi:


- Các người đó nói gì với nhau, tiên sinh nghe hết chứ ?


Tiêu Biệt Ly thở dài:


- Họ nói năng có vẻ như không sợ người ta nghe lọt.


Diệp Khai tiếp:


- Chả trách tiên sinh không ngủ được. Tại hạ cứ tưởng có ai đó cùng uống rượu với tiên sinh trên gác.


Tiêu Biệt Ly chớp mắt:


- Các hạ cho là Đinh Cầu Cảnh chắc ?


Diệp Khai cười nhẹ, kéo ghế ngồi xuống.


Tiêu Biệt Ly hỏi:


- Các hạ muốn tìm lão ?


Diệp Khai đáp:


- Thực sự thì tại hạ cũng muốn gặp lão ta. Nhưng người mà tại hạ muốn gặp nhiều hơn lại là Phó Hồng Tuyết.


Tiêu Biệt Ly cau mày:


- Các hạ không biết hắn ở đâu ?


Diệp Khai hỏi lại:


- Tiên sinh biết ?


Tiêu Biệt Ly suy nghĩ một chút:


- Đương nhiên là hắn không ly khai địa phương này.


Diệp Khai gật gù:


- Lấy roi mà quất đuổi hắn đi thì hắn cũng không đi đâu.


Tiêu Biệt Ly tiếp:


- Nhưng tại địa phương này, hắn khó tìm một người hoan nghinh hắn lắm.


Diệp Khai gật gù:


- Cái đó thì quả thật là khó.


Tiêu Biệt Ly trầm ngâm một chút:


- Tuy nhiên cũng còn có một vài nơi không chủ, ở những nơi đó, cửa không bao giờ đóng.


Diệp Khai chớp mắt:


- Chẳng hạn như:


- Tiêu Biệt Ly tiếp:


- Miếu Quan Đế...


Diệp Khai sáng mắt lên, đứng dậy liền:


- Tại hạ phục Quan Đế nhất trần đời. Nên đến đó đốt một nén hương để tỏ chúng lòng thành mới được...


Tiêu Biệt Ly cười nhẹ:


- Đốt hương thôi nhé, đừng đốt luôn miếu.


Diệp Khai mỉm cười không đáp.


Cuộc thu dọn hỏa trường đã xong, không ai nghe nói đến số bạc của Lý Mã Hổ.


Triệu Đại ngưng tay nhưng vẫn quát tháo thủ hạ không được lười biếng.


Giả như tìm được bạc thì mỗi người có một phần.


Trước hết họ lôi các xác chết ra, lúc soát.


Diệp Khai đứng một bên nhìn.


Một lúc sau chàng thốt:


- Bạc nhiều thì không ai mang trong mình đâu. Nghe nói thường thường thì người ta chôn dưới chiếc giường ngủ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Đêm hấp hối

Đêm hấp hối

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, Linh cầm lưỡi dao lam đặt lên cổ tay phải... *** Linh

29-06-2016
Bồi hồi nghĩ về tết

Bồi hồi nghĩ về tết

Dù có sự khác nhau về vùng miền, về phong tục, tập quán của từng địa phương đi

23-06-2016
Em gái bé bỏng

Em gái bé bỏng

Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên

01-07-2016
Nếu ước mơ đủ lớn

Nếu ước mơ đủ lớn

Audio - Một đêm kia, ông gọi cô bé đến bên cạnh và thều thào: "Con gái, con hãy cứ

01-07-2016
Vương quốc mất trí

Vương quốc mất trí

Có một ông thầy phù thuỷ rất cao tay, vì muốn tiêu diệt vương quốc nọ, đã đổ

27-06-2016
Hẹn nhau ở Pont-Neuf

Hẹn nhau ở Pont-Neuf

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tình

25-06-2016
Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm Thỏ xám đang đi chơi trên sườn núi thì thấy Gấu, Sói và Cáo

24-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016