- Bằng cớ, là tôi còn sống đây ! Cho nên đáng lý tôi phải cảm kích lão. Nhưng tôi lại hận lão nhiều hơn !
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bà bóp mạnh chén rượu, cho rằng chén rượu là yết hầu của Vạn Mã Đường chủ.
Chén của bà cạn.
Diệp Khai sớt rượu trong chén của chàng sang chén của bà, nửa phần.
Bà uống luôn nửa phần đó, uống từ từ mường tượng uống thứ rượu quý nhất đời, sợ uống hết gấp.
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ nghĩ, nhất định là vĩnh viễn bà không muốn gặp lại Vạn Mã Đường chủ.
Trầm Tam Nương đáp:
- Không thể giết lão, thì chỉ còn có cách là không gặp lại lão ! Gặp lại mà làm gì !
Diệp Khai an ủi một câu:
- Dù sao thì bà cũng đủ tận dụng sức mình !
Trầm Tam Nương nhìn xuống chén rượu trong tay, bất chợt hỏi:
- Công tử có biết tại sao tôi tố cáo mọi sự cho công tử chăng ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Có lẽ vì tại hạ là một nam nhân hiểu biết sự đời hơn người.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Công tử là một nam nhân khả ái. Nếu tôi còn trẻ, hẳn là tôi phải cầu dẫn công
tử !
Diệp Khai nhìn đối tượng: - Nhưng hiện tại, bà cũng chưa phải là già !
Bà cười, đó là nụ cười khổ nhất đời.
Bà đứng lên, quay mình, lấy một vò rượu, lại cười, thốt: - Tôi muốn công tử uống say với tôi một lần.
Diệp Khai thở ra:
- Lâu lắm rồi, chưa lần nào tại hạ say thật sự !
Trầm Tam Nương thốt:
- Tuy nhiên trước khi uống say, tôi muốn công tử đáp ứng tôi một việc.
Diệp Khai gật đầu:
- Bà cứ nói !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Công tử thừa hiểu Phó Hồng Tuyết là con người như thế nào rồi ...
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ rất thích mẫu người như hắn !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Hắn rất thông minh, học gì cũng giỏi, có điều hắn yếu tánh quá, lắm lúc hắn có vẻ kiên cường, thực ra thì hắn miễn cưỡng làm ra vẻ cứng rắn, cái tánh đó rất có hại khi xảy ra việc đánh nhau quan trọng !
Diệp Khai chờ, nghe, chưa vội đáp.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Tánh đó là hậu quả của một chứng bệnh y học gọi là than giản hay Dương than phong cũng thế. Khi chứng đó phát tác, hắn không còn tự khống chế nổi. Mà không tự chống chế nổi, là hắn mất bình tỉnh, thành ra lúc nào hắn cũng khẩn trương sợ chứng đó phát tác. Bởi nó có thể phát tác trong bất cứ mỗi phút giây nào. Rồi vì sợ bệnh hứng phát tác, hắn sợ luôn việc giết người. Một khi theo đòi kẻ để báo thù, mà lại sợ giết người, thì còn làm gì được nữa. Tôi lo ngại, hắn khẩn trương mãi, có lúc phải điên. Thế là hỏng !
Diệp Khai cười khổ:
- Quả thật trời cao không ưu đãi con người trần tục nên bày ra những chướng ngại như thế, ngăn chận họ thực hành mọi ý nguyện !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Tôi có chứng kiến cảnh hắn giết Công Tôn Đoạn. Lúc đó thấy máu hắn mửa đến mật xanh !
Diệp Khai thở dài.
Trầm Tam Nương lại tiếp:
- Cũng may, chưa có ai biết hắn mang chứng bệnh đó.
Đương nhiên Vạn Mã Đường chủ cũng chưa biết.
Diệp Khai hỏi:
- Bà chắc không ai biết à ?
Trầm Tam Nương gật đầu:
- Tôi dám xác định như vậy !
Bà vững tin bởi bà chưa biết là gần đây bệnh chứng của Phó Hồng Tuyết có phát tác một lần và phát tác trước mặt Mã Phương Linh !
Diệp Khai trầm ngâm một lúc lâu, chợt hỏi:
- Bà lo ngại, chứng bệnh đó càng chóng phát tác nếu gặp đại địch ?
Trầm Tam Nương gật đầu:
- Hắn khẩn trương thường xuyên, đó là điều đáng ngại rồi. Gặp đại địch, hắn càng khẩn trương, tự nhiên chứng bệnh dễ phát tác ! Công tử thấy đó, chưa giết người, hắn khẩn trương, giết người rồi, hắn cũng khẩn trương ! Mang cái tai ương đó hắn làm sao báo thù ?
Diệp Khai thốt:
- Cho nên, bà hy vọng tại hạ thời thường kèm bên cạnh hắn, chiếu cố đến hắn !
Trầm Tam Nương cười nhỏ:
- Nào chỉ hy vọng mà thôi ! Tôi lại van cầu nữa đấy !
Diệp Khai gật gù:
- Tại hạ hiểu !
Trầm Tam Nương nhìn chàng:
- Công tử đáp ứng ?
Diệp Khai mơ màng, sau một lúc lâu, chàng thốt:
- Tại hạ có thể đáp ứng, bất quá, điều đáng lo nghĩ hiện tại, chẳng phải như vậy.
Trầm Tam Nương hỏi gấp:
- Công tử lo ngại việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Bà có biết không ? Sau khi hắn giết Công Tôn Đoạn, trở về nhà trọ, có hai người muốn giết hắn.
Trầm Tam Nương chớp mắt:
- Những ai ?
Diệp Khai tiếp:
- Chắc bà có nghe nói đến Đoạn Trường châm Đỗ Bà Bà, và Vô Cốt Xà Tây Môn Xuân ?
Tự nhiên Trầm Tam Nương có nghe nói đến hai người ấy ! Bà biến sắc, lẩm nhẩm:
- Kỳ quái ! Sao hai người đó lại muốn giết hắn ...
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ cũng kỳ quái, song không đồng quan điểm với bà !
Trầm Tam Nương cau mày:
- Công tử kỳ quái về điểm nào ?
Diệp Khai thốt:
- Tại hạ vừa ngỡ rằng cả hai rất có thể có mặt quanh vùng này thì lập tức họ xuất hiện !
Trầm Tam Nương lại hỏi:
- Nghĩa là, công tử cho rằng họ xuất hiện quá gấp, quá trùng hợp ?
Diệp Khai gật đầu:
- Gập không còn có thể gấp hơn được ! Mường tượng họ sợ người ta tra tấn họ về một bí mật nào đó cho nên họ hành động chớp nhoáng !
Trầm Tam Nương nhìn chàng:
- Có phải công tử đã giết họ chăng ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Ít nhất tại hạ đâu có muốn cho họ phải chết sớm như vậy !
Trầm Tam Nương suy tư một chút:
- Thế là có người giết họ để diệt khẩu ?
Diệp Khai thở dài:
Chương trước | Chương sau