- Tại hạ đã nói, về loại sự việc này, vô luận là ai cũng không thể có một phán đoán kỷ lục !
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trầm Tam Nương thốt:
- Chỉ cần họ chưa chết thôi ! Họ còn sống là nhất did.nh còn ở lại địa phương
này !
Diệp Khai gật đầu:
- Cái đó đúng !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Họ có thể tùy thời, tùy lúc, tìm hai kẻ chết thay họ, như vậy là thủ hạ của họ cũng có ở đây luôn !
Diệp Khai gật đầu:
- Đúng nốt !
Trầm Tam Nương tiếp:
- Họ có thể tùy thời, tùy lúc, xuất hiện, ám toán Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai lại gật đầu.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Có phải đó là điểm làm cho công tử lo ngại không ?
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Luận về võ công, bọn đó không là đối thủ của hắn !
Đến lượt Trầm Tam Nương gật đầu.
Diệp Khai không nghe Trầm Tam Nương nói gì, lại tiếp:
- Hắn đã là con trai duy nhất của vị công chức duy nhất trong Ma giáo thì chắc hắn biết nhiều tạp học bàng môn !
Trầm Tam Nương đáp:
- Quả có như vậy !
Diệp Khai tiếp luôn:
- Tuy nhiên hắn còn thiếu một việc !
Trầm Tam Nương hỏi:
- Việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Kinh nghiệm !
Rồi chàng từ từ tiếp luôn:
- Trong tính thường hiện tại của hắn, có một điều tối trọng yếu và khó khăn nhất là hắn cần được chỉ điểm, mà không ai có thể giáo huấn hắn được !
Trầm Tam Nương cau mày:
- Cho nên ...
Diệp Khai chận lại:
- Cho nên, bà phải làm sao cho hắn biết địa phương nguy hiểm chân chánh, không là Vạn Mã Đường, mà là ở tại cái tiểu thị trấn này. Hắn nhìn không thấy, tưởng không ra !
Trầm Tam Nương trầm giọng:
- Công tử cho rằng, Vạn Mã Đường có bố trí mai phục tại đây ?
Diệp Khai không đáp thẳng:
- Bà đã nói, lão ta là con người cẩn thận, tinh tế mà !
Trầm Tam Nương gật đầu:
- Cái đó tôi dám bảo đảm.
Diệp Khai mỉm cười:
- Nhưng bên cạnh lão hiện tại không còn ai dám chết, chịu chết vì lão, cho lão !
Trầm Tam Nương thốt:
- Công Tôn Đoạn chết, lão cảm như gãy mất một cánh tay !
Diệp Khai lắc đầu:
- Không phải hoàn toàn đúng ! Công Tôn Đoạn đành là một bằng hữu trung thành của lão, lão vẫn không tựa vào y mà tìm một sự bảo hộ cho lão. Con người cẩn thận, tinh tế đó, không hề tin ai hơn tin chính mình và chỉ có mình tự bảo vệ an toàn cho
mình thôi, tuyệt đối không bằng vào một tiếp trợ ngoại lai. Sự tiếp trợ ngoại lai chỉ được dùng vào việc chủ yếu, việc tạo dựng cơ nghiệp. Sự tiếp trợ ngoại lại đối với lão ta là những viên gạch lót đường tiến đến thành công, là những nấc thang lên đài danh vọng. Có điều lão cũng là tay khá, không quá phũ phàng đối với thuộc hạ !
Trầm Tam Nương thở dài:
- Thực ra, Công Tôn Đoạn chưa phải là con người đáng cho lão tựa vào !
Diệp Khai tiếp:
- Lão hiểu Công Tôn Đoạn hơn bà nhiều !
Trầm Tam Nương thốt:
- Bằng vào nhận xét đó, công tử lập luận rằng lão có bố trí mai phục tại thị trấn ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Nếu lão không tin tưởng là thừa sức đối phó với Phó Hồng Tuyết, thì khi nào lão lưu lại địa phương này mãi đến nay ?
Trầm Tam Nương trầm giọng:
- Thế công tử nghĩ Phó Hồng Tuyết không có một cơ hội phục thù ?
Diệp Khai đáp:
- Giả như nếu chỉ có việc giết một mình Vạn Mã Đường chủ, thì có thể có cơ hội !
Trầm Tam Nương hỏi:
- Nếu hắn còn tưởng rằng cần tìm tung tích sáu người kia ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Bởi vậy, tại hạ mới nói là khó, là không có cơ hội.
Trầm Tam Nương thở dài:
- Tôi hỏi thật nhé, công tử lo ngại cho bọn tôi, hay vì Vạn Mã Đường mà cảnh cáo bọn tôi ? Càng phút tôi càng khó hiểu !
Diệp Khai điềm nhiên:
- Bà không hiểu ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Quả thật, công tử có nói ra rất nhiều bí mật, song những tiết lộ đó, không giúp ích bọn tôi !
Diệp Khai vẫn điềm nhiên:
- Ạ ?
Trầm Tam Nương tiếp:
- Nếu tôi đem những bí mật đó, cáo tố với Phó Hồng Tuyết thì hắn sẽ khẩn trương hơn, lo lắng hơn. Hắn còn dễ bị ám toán !
Diệp Khai bảo:
- Bà cứ cáo tố cho hắn biết.
Trầm Tam Nương nhìn chàng, như xoáy ánh mắt trong mắt chàng, xuống sâu tận đáy lòng chàng.
Bà muốn hiểu tâm tưởng chân chánh của chàng khi chàng bảo bà như vậy !
Làm gì bà tìm thấy.
Bà thở dài, thốt:
- Hiện tại tôi muốn biết thực sự công tử là ai ?
Diệp Khai cười.
Nụ cười nhạt gần như lạnh.
Chàng đáp:
- Hỏi tại hạ câu đó, chẳng phải là chỉ có mỗi mình bà.
Trầm Tam Nương chớp mắt:
- Và cho đến nay, chưa ai biết được lai lịch công tử ?
Diệp Khai mơ màng:
- Đến cả tại hạ, cũng quên mất lai lịch của chính mình !
Chàng cầm chén rượu lên, cười nhẹ nụ, đoạn tiếp:
- Hiện tại, tại hạ chỉ còn nhớ có mỗi một việc, là tại hạ có đáp ứng với bà, sẽ cùng bà uống say một lần !
Chương trước | Chương sau