Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 23 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 16 - Hủy xác

↓↓

Diệp Khai thở ra:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đáng trách người trong Ma giáo có khí độ quá hẹp hòi !


Trầm Tam Nương trở lại câu chuyện bỏ dở:


- Bạch Phụng phu nhân là con gái duy nhất của giáo chủ Ma giáo !


Diệp Khai gật đầu:


- Và bà yêu Bạch đại hiệp.


Trầm Tam Nương cũng gật đầu:


- Vì Bạch đại ca đó, bà không ngần ngại phản bội giáo phái, phải ly khai !


Diệp Khai chớp mắt:


- Bà biết Bạch đại hiệp đã có vợ chứ ?


Trầm Tam Nương đáp:


- Biết, Bạch đại ca không hề khi phụ bà, bà dành cho Bạch đại ca trọn vẹn chân tình !


Diệp Khai gật đầu:


- Muốn cho người ta đối xử bằng chân tình thì mình trước hết phải dành chân tình cho người ta.


Ánh mắt của Trầm Tam Nương ấm dịu hơn:


- Bà biết Bạch đại ca không thể thường đến với bà nhưng bà cam tâm với sự ít oi đó. Có hồi suốt một năm dài, hai người chỉ gặp nhau một lần thôi ! Vậy mà Bạch Phụng phu nhân vẫn thấy mãn nguyện lắm !


Diệp Khai phảng phất nhìn ra phương trời xa, nhìn qua mơ màng, chứ trong địa thất làm gì tầm mắt vô giới hạn ?


Một lúc lâu, chàng hỏi:


- Chắc phu nhân của Bạch đại hiệp không hay biết đoạn tình cảm kín đáo đó ?


Trầm Tam Nương lắc đầu:


- Đến chết phu nhân cũng không hay biết. Chỉ vì, tuy là bậc anh hùng nhất thế, Bạch đại ca kinh sợ phu nhân mấy phần. Đó cũng là một nổi khổ cho Bạch Phụng phu nhân !


Diệp Khai thở ra:


- Tại hạ hiểu !


Chàng hiểu thực sự !


Có gì khổ cho một nữ nhân khi yêu một người đáng lẽ họ không nên yêu ?


Trầm Tam Nương tiếp nối với giọng thảm:


- Điều bi thương nhất là Bạch Phụng phu nhân đã có một bé trai với Bạch đại ca !


Diệp Khai do dự một chút.


Cuối cùng, chàng không dằn lòng được, buột miệng hỏi:


- Đứa bé trai đó, sau này là ... là ...


Trầm Tam Nương buông gọn:


- Phó Hồng Tuyết !


Diệp Khai thoáng giật mình:


- Quả nhiên hắn tìm đến Vạn Mã Đường để phục thù !


Trầm Tam Nương gật đầu.


Vài hạt lệ long lanh trong mắt, bà tiếp:


- Mẹ con Bạch Phụng phu nhân đau khổ biết bao, trong ngày đó, từ ngày đó !


Diệp Khai cau mày:


- Chẳng lẽ Bạch Phụng phu nhân không thể yêu cầu phụ thân bà giúp đỡ ?


Trầm Tam Nương đáp:


- Bà vốn tính quật cường, không bao giờ bà chấp nhận cho ai thương hại bà. Hà huống, người trong Ma giáo lại thống hận Bạch đại ca thấu xương. Dù bà có mở miệng, vị tất người ta đáp ứng !


Diệp Khai lại thở dài:


- Vốn là công chúa trong một giáo phái tà ngụy, hẳn bà không có bằng hữu ! Ngoài người trong giáo phái ra ?


Trầm Tam Nương tiếp:


- Sở dĩ bà dốc toàn tâm, toàn lực để giáo huấn Phó Hồng Tuyết, hắn là người duy nhất bà sở cậy trong việc báo thù.


Diệp Khai gật gù:


- Xem ra hắn không đến đổi để cho bà thất vọng !


Trầm Tam Nương gật đầu:


- Đích xác hiện tại hắn là một cao thủ tuyệt đỉnh, tôi dám nói trên giang hồ ngày nay không có ai thắng nổi hắn ! Nhưng nào có ai biết được hắn chịu bao nhiêu khổ sở trong việc luyện võ !


Diệp Khai thốt:


- Vô luận làm việc gì, muốn thành tay kiệt xuất tất phải chịu gian khổ phi thường !


Trầm Tam Nương ngưng ánh mắt nhìn chàng hỏi:


- Còn công tử ?


Diệp Khai mỉm cười:


- Tại hạ à ? ...


Bên trong nụ cười, ẩn ước có niềm bi thương.


Chàng lặng thinh một lúc, rồi từ từ tiếp:


- Tại hạ ít khổ hơn hắn ! Bởi từ lâu, không ai màng tới tại hạ !


Nghĩa là, chàng chẳng cần lo, không việc gì đáng lo, phải lo ! Như vậy, đâu có việc hành xác !


Trầm Tam Nương thốt:


- Không ai màng đến là một hạnh vận !


Diệp Khai lại cười.


Chàng cười chứ khong nói gì về việc đó !


Trầm Tam Nương tiếp:


- Tuy nhiên, thản nhiên quá, cũng tịch mịch, mà tịch mịch là có thống khổ ít nhiều !


Diệp Khai muốn chận đứng vấn đề đó, thốt:


- Sự tình đại khái tại hạ minh bạch rồi.


Trầm Tam Nương cười nhẹ:


- Tôi tưởng thiệt cũng được rõ ràng lắm !


Diệp Khai tiếp:


- Tuy nhiên bà còn quên một việc !


Trầm Tam Nương hỏi:


- Việc gì ?


Diệp Khai đáp:


- Việc của bà !


Chàng nhìn bà một phút, đoạn từ từ hỏi:


- Thực sự, bà là ai ? Có quan hệ gì đến gia đình họ Bạch ?


Trầm Tam Nương nín lặng một lúc lâu.


Rồi bà thốt:


- Vạn Mã Đường chủ cho rằng tôi là em gái của Bạch Phụng phu nhân. Lão ấy lầm !


Diệp Khai bâng quơ:


- Ạ ?


Trầm Tam Nương điểm nụ cười thảm:


- Tôi là người trong Ma giáo, một tiểu liễu đầu bên cạnh Bạch Phụng phu nhân, không hơn không kém !


Diệp Khai hỏi:


- Phó Hồng Tuyết nhận được bà ?


Trầm Tam Nương lắc đầu:


- Hắn không biết tôi là ai ! Lúc hắn còn nhỏ, rất nhỏ, tôi đã ly khai Bạch Phụng phu nhân rồi !


Diệp Khai chớp mắt:


- Tại sao ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tớ nhớ cậu!

Tớ nhớ cậu!

"Tớ nhớ cậu. Vậy cậu có nhớ tớ không?" Một chiều cuối đông, cái lạnh rét buốt

24-06-2016

XtGem Forum catalog