Tiêu Biệt Ly gật đầu:
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Như vậy là Đổ Bà Bà quả nhiên đã đến đây rồi !
Diệp Khai thở ra.
- Mà lại đến từ lâu !
Tiêu Biệt Ly hỏi:
- Các hạ trông thấy bà ta ?
Diệp Khai cười khổ:
- Đổ Bà Bà phóng Đoạn Trường châm, mà có người trông thấy, thì đâu còn là Đổ Bà Bà nữa.
Tiêu Biệt Ly thở dài.
Diệp Khai tiếp:
- Nhưng tại hạ biết bà không ẩn mình trong Vạn Mã Đường !
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- Làm sao biết được ?
Diệp Khai tiếp luôn:
- Bởi hiện bà ở ngay trong thị trấn này. Rất có thể là bà ở phía đối diện kia. Bà là vị lão bà đang cõng đứa bé nơi lưng đó, cũng chưa biết chừng !
Tiêu Biệt Ly biến sắc.
Lão từng thấy lão bà có cõng đứa bé, đi qua trước nhà.
Diệp Khai kết luận:
- Đoạn Trường châm đã xuất hiện rồi, thì vô cốt xà tưởng cũng không xa !
Tiêu Biệt Ly cau mày:
- Chẳng lẽ lão ấy trốn mãi trong thị trấn này ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Có thể lắm chứ.
Tiêu Biệt Ly trầm giọng:
- Tại sao lão phu không phát hiện chi hết ?
Diệp Khai đáp:
- Người ta cố giấu chân tướng, tiên sinh phát hiện thế nào được ? Biết đâu lại chẳng là cái lão chủ tiệm tạp hóa kia !
Chàng nhìn Tiêu Biệt Ly, bỗng cười khan, đoạn thong thả tiếp:
- Mà cũng biết đâu lại chẳng phải là Tiêu tiên sinh ?
Tiêu Biệt Ly cười.
Nụ cười của lão mường tượng cái bỉu môi chế nhạo.
Sau đó lão từ từ quay mình, từ từ đi vào.
Thấy lão cười, Diệp Khai quên mất lão là con người tàn phế, tịch mịch, cô độc !
Nhưng bây giờ nụ cười của lão biến thể rồi, theo nụ cười, còn có những nét, những vẻ khác biến thể luôn.
Gia dĩ, Diệp Khai lại nhìn vào lưng lão, nhận ra, lão ốm quá, cô độc quá, sự tàn phế đè nặng lên mình lão quá !
Bỗng, chàng chạy theo, thốt:
- Không mấy khi tiên sinh ra ngoài, tại hạ muốn mời tiên sinh uống vài chén rượu.
Chàng nắm cánh tay lão.
Tiêu Biệt Ly phảng phất kinh dị:
- Các hạ mời lão phu uống rượu ?
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ ít có dịp nào mời ai uống rượu !
Tiêu Biệt Ly hỏi:
- Đi đâu uống ?
Diệp Khai đáp:
- Đi đâu cũng được, chỉ cần là khong phải tại đây thôi !
Tiêu Biệt Ly cau mày:
- Tại sao không uống ngay tại đây ?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Rượu ở đây quý, nên đắt giá.
Tiêu Biệt Ly mỉm cười:
- Nhưng lão phu cho thiếu chịu mà !
Diệp Khai cũng cười:
- Cái lối chiêu đãi đó, hấp dẫn thật !
Chàng tiếp:
- Không tiền mua rượu, lại có người bán rượu ngon, cho thiếu chịu, thử hỏi có ai không thích ?
Tiêu Biệt Ly hỏi:
- Thế là các hạ chịu ở đây ! Bằng lòng uống, thiếu chịu ? Lão phu muốn biết, các hạ hẹn lúc nào trả nợ rượu này !
Diệp Khai cười khổ:
- Vấn đề hẹn nợ, không phải khó khăn, cái khó là chẳng biết mình còn sống đến ngày phải trả nợ hay không.
Chàng đẩy cánh cửa, cho Tiêu Biệt Ly bước vào trước, còn chàng thì không vào.
Bởi, chàng vừa trong thấy Thúy Bình.
Thúy Bình cúi gầm đầu lầm lủi đi dưới mái hiên nhà dọc đường phố trở về kỹ
Tại sao đêm qua, bỗng nhiên nàng thất tung ?
Nàng đi đâu ?
Từ đâu nàng trở về đây ?
Dĩ nhiên Diệp Khai muốn biết, muốn hỏi nàng. Nhưng mường tượng chẳng trông thấy chàng, nàng lầm lủi đi.
Nàng không thấy Diệp Khai, một người khác thấy. Người khác là Phó Hồng Tuyết, đang trừng mắt nhìn chàng.
Phó Hồng Tuyết!
Cuối cùng rồi y cũng xuất hiện.
Diệp Khai giương tay định chụp cánh tay của Thúy Bình, chính lúc đó chàng phát hiện ra Phó Hồng Tuyết.
Y trừng mắt nhìn bàn tay chàng, ánh mắt bốc ngời niềm phẫn uất, gương mặt trắng xanh biến đỏ rực.
Diệp Khai rợn mình, rút tay về, nhường cho Thúy Bình bước qua.
Qua khỏi cửa rồi, Thúy Bình mới day đầu lại, cười với Diệp Khai.
Mường tượng đến lúc đó, nàng mới trông thấy chàng.
Nhưng Diệp Khai không cười trả nổi, dù muốn cười lắm !
Chỉ vì Phó Hồng Tuyết nhìn chàng trừng trừng, như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Chẳng khác nào y ghen.
Cái ghen của người chồng bắt được tình nhân của vợ đang cười duyên với vợ !
viện.
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, rồi nhìn Thúy Bình, không hiểu việc gì đã xảy ra.
Trên đời, đâu có thiếu những chuyện khó hiểu ? Ngày nào lại chẳng có chuyện khó hiểu xảy ra ?
Diệp Khai mở đầu bằng một nụ cười, đoạn thốt:
- Tại hạ tìm các hạ khắp nơi !
Phó Hồng Tuyết trừng mắt nhìn chàng, lâu lắm mới lạnh lùng hỏi:
- Việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Có một vật cần trao cho các hạ !
Phó Hồng Tuyết cau mày:
- Ạ ?
Chương trước | Chương sau