- Không được kêu la, hay nói tiếng gì. Hãy theo ta lên gác.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vạn Mã Đường chủ không về đây một mình !
Ông ta mang ai về theo ?
Ngựa, chỉ có một con, thế ra Vạn Mã Đường chủ cho người nào đó ngồi chung ngựa sao ?
Sự kiện đó làm cho Mã Phương Linh hết sức kinh ngạc, bởi nó nghịch thường quá !
Không lâu lắm, nàng nghe tiếng rên !
Âm thanh một nữ nhân !
Lạ chưa ? Vạn Mã Đường chủ mang nữ nhân về đây !
Nàng biết rõ, nữ nhân này tuyệt nhiên không phải dì ba, tiếng rên chứng tỏ con người đó còn trẻ lắm mà !
Nàng đang ngồi chợt nằm xuống.
Nàng sẵn sàng thông cảm cho phụ thân nàng, nếu ông ấy cần tiếp cận một nữ nhân khác ngoài dì ba.
Ai không thích cái mới ? Miễn sao đừng phụ phàng cái cũ là được !
Một ý niệm khác chợt hiện !
Dì ba già rồi ! Hay sắp sửa già cũng thế ! Bà có già, phụ thân nàng mới chán !
Nàng đâm ra thương hại bà.
Rồi nàng lại cho là bất công ! Nam nhân thèm của lạ nửa đêm có thể xuất ngoại, tìm gái mang về. Còn người đàn bà thì phải ru rú trong phòng, chờ nam nhân ban tình yên theo cách bố thí !
Khung giấy bồi nơi của sổ trắng dần, trắng dần. Ngày lên rồi, còn người bên cửa sổ đâu ?
Dĩ nhiên, người đó đâu có thể biến hóa như ma quỷ mà đột nhiên mất dạng ?
Nhất định là y trốn ở đâu đó ! Trốn như con mèo rình chuột, chờ chuột lấp ló là
vồ !
Nàng nghĩ:
- Ta là đối tượng thứ nhất của y !
Niềm sợ hãi vụt xâm chiếm nàng trở lại. Nhưng bây giờ nàng không quá sợ như vừa rồi bởi lẽ phụ thân nàng có mặt trong nhà và ngày cũng bắt đầu lên.
Do dự một chút, nàng cầm kiếm đi chân không bước ra ngoài.
Phải tìm cho được người đó, nếu không, nàng khó an tâm !
Đèn nơi hành lang đã tắt.
Bóng tối còn nhen nhúm mờ mờ.
Mã Phương Linh dè dặt bước từng bước một, sợ người đó xuất hiện đột ngột.
Chợt, nàng nghe tiếng nước chảy róc rách văng lách tách, từ trong phòng dì ba vọng ra.
Dì ba trở về rồi sao ?
Hay người đó ẩn nấp trong phòng của dì ba ?
Mã Phương Linh nghe tim đập mạnh. Cắn môi lấy can đảm, từ từ tiến đến bên cửa phòng.
Chợt cánh cửa mở ra.
Mã Phương Linh giật mình, nhảy lùi lại, nhưng rồi nàng thở phào, kêu khẽ:
- Tạ ơn trời phật ! Dì đã về !
Trời còn tối, trong phòng không đèn.
Trầm Tam Nương mặc chiếc áo rộng, đang rửa mặt. Mặt bà trắng nhợt mất vẻ tự nhiên hàng ngày.
Chiếc khăn bao mặt của bà có vấy máu.
Mã Phương Linh hỏi:
- Dì ... Dì thọ thương ?
Trầm Tam Nương không đáp, hỏi lại:
- Ngươi biết ta có xuất ngoại phải không ?
Mã Phương Linh chớp mắt, cười:
- Dì yên trí, tôi sẽ giả vờ không hay biết gì cả !
Trầm Tam Nương không nói gì, thong thả lấy vuông khăn vấy máu, nhúng vào chậu nước vò vò cho bệt máu tan biến.
Miệng bà còn mặn máu, bà nhẫn nại đến lúc về nhà rồi mới chịu nhả ra.
Công Tôn Đoạn đánh một quyền không nhẹ lắm.
Mã Phương Linh nhảy phóc lên giường ngồi, xếp bằng tròn.
Mọi hôm, vào đây, nàng luôn luôn thủ lễ, nhưng hôm nay thì nàng tùy tiện hành động, bởi nàng thấy mình lớn lên một chút, mình nắm giữ một bí mật của người.
Khi có kẻ kiêng nể nàng thì nàng có phần nào tự tôn chứ.
Nàng hỏi:
- Ở đây, dì có rượu không ? Tôi muốn uống một chén !
Trầm Tam Nương cau mày:
- Ngươi tập uống rượu từ lúc nào đó ?
Mã Phương Linh hỏi lại:
Lúc ở lứa tuổi của tôi, dì có tập uống rượu không ?
Trầm Tam Nương thở dài:
- Rượu ở bên dưới cái kệ đó !
Mã Phương Linh cười nhẹ:
- Tôi biết ở đây có rượu mà ! Rượu của gia gia trữ sẵn mà ! Nếu tôi là dì, thì đêm nào không ngủ được là bò dậy làm mấy chén !
Trầm Tam Nương lại thở dài:
- Hai hôm nay, đích xác là ngươi có trưởng thành hơn trước nhiều.
Mã Phương Linh đã tìm được rượu, mở nút bình, kê miệng bình vào miệng nàng, nốc một ngụm lớn, rồi cười hỏi:
- Tôi vốn đã thành người lớn rồi, cho nên dì nhất định cáo tố bí mật với tôi phải không ? Dì xuất ngoại trong đêm, để đi tìm ai thế ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Ngươi yên trí. Không phải Diệp Khai đâu !
Mã Phương Linh chớp mắt:
- Thế thì ai ? Phó Hồng Tuyết ?
Trầm Tam Nương đang vò vuông khăn, chợt dừng tay lại, một lúc lâu, từ từ quay mình, nhìn nàng.
Mã Phương Linh hỏi:
- Nhìn chi mà kỹ thế dì ? Có phải tôi đoán trúng không ?
Trầm Tam Nương vươn tay đoạt bình rượu, lạnh lùng thốt:
- Ngươi say rồi ! Hãy về phòng ngủ đi. Lúc nào tỉnh trở lại đây nói chuyện với ta.
Mã Phương Linh nghênh mặt, cười lạnh, thốt:
- Bất quá, tôi muốn biết dì dùng phương pháp gì cấu dẫn hắn vậy thôi. Phương pháp đó nhất định là hay lắm chứ, nếu không thì làm sao hắn mê một gái già như dì ?
Trầm Tam Nương nhìn sững nàng, gằn từng tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi yêu hắn ? Thế còn Diệp Khai ?
Mã Phương Linh có cảm tưởng là bị tát tay vào mặt.
Mặt nàng từ sắc trắng, biến đỏ liền.
Nàng muốn nhảy xổ tới, tát vào mặt Trầm Tam Nương.
Nhưng, đúng lúc đó, tiếng chân người vang lên ngoài hành lang.
Tiếng chân nặng nề, từ xa xa tiến tới, rồi dừng lại nơi cửa phòng.
Ai đó hỏi vọng vào:
- Tam Nương ! Thức dậy chưa ?
Thanh âm của Vạn Mã Đường chủ.
Mã Phương Linh cùng Trầm Tam Nương đồng biến sắc mặt.
Trầm Tam Nương nháy nhỏ môi, đại ý bảo nàng chui xuống gầm giường.
Mã Phương Linh chui liền.
Nàng và Trầm Tam Nương đền có tịch, song cái tịch của nàng không thể tiết lộ được.
Cũng may, Vạn Mã Đường chủ không vào.
Chương trước | Chương sau