The Soda Pop
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 10 - Mỹ nhân thần bí

↓↓

Người đó cười rợn:

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không nên trách ta ! Tự trách là phải hơn ! Ai bảo các ngươi dấn thân và Vạn Mã Đường !


Ngọn thiên đăng xa xa bắt đầu mờ dần.


Đống lửa cháy bập bùng.


Trên lửa có một cái nồi. Quanh đống lửa có hai người ngồi.


Nước trong nồi sôi sục, hơi bốc lên bừng bừng.


Một người lấy hai cục thịt ngựa bỏ vào nồi, vừa làm công việc đó vừa cười.


Tiếng cười nghe ken két, như thép chạm trên đá mài !


Chính người đó cất tiếng:


- Ta sanh ra tại đất Giang Nam, lớn lên tại đó lúc nhỏ, từng mơ ước có thịt ngựa mà ăn, xem cái tư vị thứ thịt đó như thế nào ! Hiện tại thì có dịp thưởng thức thứ thịt đó rồi !


Y nghiến răng tiếp:


- Con mẹ nó ! Lần sau, nếu bắt buộc phải ăn thứ thịt này, ta thà chui xuống mười tám tầng địa ngục còn hơn !


Người kia không lưu ý đến y.


Bàn tay của hắn đang mò mò trong đũng quần.


Khi hắn rút tay ra, thì bàn tay đó vấy đầy máu.


Người thứ nhất cau mày:


- Sao đó ! Lại rách tét nữa rồi phải không ? Ai bảo ngươi có thứ da thịt quá mềm mại như vậy ? Ngày đầu mà chịu không thấu, thì ngày mai, ngày kia, ngươi sẽ phải khổ như thế nào nữa !


Thực ra, có ai chịu nổi ngồi trên ngựa phi đường dài mãi mãi, suốt một ngày trời, không dừng vó ?


Lúc khởi hành, kỵ sĩ cảm thấy yên ngựa rất êm, song dần dần về sau, yên ngựa như mọc kim, kim càng lúc càng nhô cao, cái bàn tọa đau đớn không tưởng nổi !


Nhìn bàn tay vấy máu, hắn càu nhàu:


- Cái lão Lạc Lạc Sơn thật là đồ chó chết ! Con mẹ nó, lão ẩn nấp một nơi cho sướng thân, bắt bọn ta phải chịu gian nan khốn khổ như thế này !


Người thứ nhất tiếp nối:


- Nghe nói lão ta là một con quỷ rượu ! Biết đâu lão ta chẳng quá say, ngã ngựa gãy cổ mà chết rồi !


Cạnh đó có một chiếc lều. Trong lều, có bảy tám người, hiện tại những người đó ngáy ồ ồ !


Nồi nước vẫn reo sôi.


Thịt ngựa đã nát nhừ chưa ?


Một người cao tuổi tìm một cành cây khô, định quậy vào nồi, xem qua mấy cục


thịt.


Vừa lúc đó, từ trong bóng tối, một người phi ngựa vọt ra. Hai người kia đồng thời chụp chuôi đao, vụt đứng lên cao giọng hỏi: - Người đến đó, là ai ?


Người đó đáp: - Ta !


Thinh âm nghe quen quen.


Người trẻ tuổi, có bàn tay vấy máu, vớ một que củi cháy, đưa lên cao. Ánh lửa soi rõ mặt người ngồi trên ngựa.


Cả hai gã quanh đống lửa cùng cười vuốt, thốt: - Đêm khuya lắm rồi, sao lão nhân gia không ngơi nghỉ một lúc ? Người trên ngựa đáp:


- Vì có việc, ta phải đến gặp các ngươi !


Một người hỏi:


- Việc gì ?


Không có tiếp đáp.


Thanh đao của người trên ngựa bỗng chớp lên, một trong hai gã rơi đầu. Gã trẻ tuổi trố mặt, sợ quá đến nghẹn cuống họng, không kêu lên được. Tại sao người trên ngựa giết chúng ?


Người trên ngựa là ai ?


Trong túp lều, tiếng ngáy vẫn vang đều.


Một ngày dài vất vả, nếu có dịp nằm xuống, là họ ngủ như chết, một vài tei^⬙ng động thường đâu có thể làm cho họ tỉnh dậy ?


Tuy nhiên, cũng có kẻ thính tai, nhạy cảm giác, chợt bừng tỉnh. Hắn thấy gì ?


Máu ! Máu bắn lên, rơi xuống lấm tấm, như mưa !


Song, hắn không kịp kêu hoảng.


Thanh đao nháng lên, đầu hắn đứt, máu phún từ cổ, tiếp nối với vòi máu trước, của đồng bạn.


Còn độ nửa giờ nữa, là trời sáng rõ.


Diệp Khai nhắm mắt, nằm trên giường, tợ hồ ngủ.


Phó Hồng Tuyết ở trong nhà bếp, đang múc nước vào chậu, rửa mặt.


Công Tôn Đoạn uống nhiều rượu, say mèm, loạng choạng bước ra cửa, nhảy lên lưng ngựa.


Đèn trên căn gác nhỏ đã tắt.


Bốn nơi khác biệt, có hoạt cảnh như vậy đó.


Còn ở những nơi khác?


Mã Phương Linh còn mở mắt trao tráo, đợi chờ.


Còn Vạn Mã Đường chủ ? Vân Tại Thiên ? Hoa Mãn Thiên ? Lạc Lạc Sơn ? Trầm Tam Nương ? Những người này đang làm gì ?


Máu đã đổ loang trên đồng cỏ, họ ở đâu, không thấy người nào ra mặt cả !


Lại còn Thúy Bình nữa ! Nàng đang ở đâu ! Làm gì ?


Mã Phương Linh nắm chặt chiếc chăn, mồ hôi lạnh xuất ra, ướt cả y phục nàng.


Mường tượng nàng vừa nghe tiếng kêu gào thảm thiết từ xa xa đâu đó vọng đến.


Nếu là như thường, nàng đã chạy bay đi xem rồi.


Hiện tại nàng cảm thấy có nhiều việc đáng sợ quá chừng. Nàng không dám nhìn vào một cảnh tượng nào cả.


Bởi cảnh nào hiện ra, cũng đều rùng rợn cả.


Trong gian phòng, không khí trầm đọng, gây bực bội vô cùng. Thế mà nàng cũng không dám bước xuống giường mở tung cửa sổ, tìm cái thoáng.


Ngôi nhà của nàng được kiến trúc biệt lập hẳn với các ngôi nhà khác, rất kiên cố, rất rộng lớn. Ngoài hai lão bà phục thị nàng, chỉ có phụ thân nàng, nàng, Công Tôn Đoạn, và Trầm Tam Nương ở trong nhà mà thôi.


Sở dĩ những người này ở chung một chỗ, là vì Vạn Mã Đường tín nhiệm nơi họ.


Đương nhiên, còn có cậu bé Tiểu Hổ Tử.


Nhưng, hắn nhỏ tuổi quá, có biết gì ! Hắng cứ ngủ kỹ như lúc nào.


Hai lão bà thì nửa điếc, nửa mù, lúc tỉnh cũng như lúc ngủ, lừ đừ chậm chạp. Có họ càng vướng bận hơn là trông ngóng ở họ một trợ giúp nào.


Bây giờ thì những người linh hoạt vắng mặt cả rồi, chỉ còn mỗi một mình nàng với một đứa bé, hai lão bà vô tích sự.


Nàng cô độc quá !


Hà huống trong cảnh tịch mịch bao quanh nàng, biết đâu chẳng có kẻ mưu toan phục thù đang rình rập, chờ cơ hội ?


Mã Phương Linh cắn môi, bật ngồi dậy.


Gió thổi, vờn qua lớp giấy bồi nơi cửa sổ, kêu rào rào.


Chợt, một bóng người in rõ nơi khung giấy. Bóng đó ốm dài, không thể là phụ thân nàng. Mà cũng không phải là thân hình hộ pháp của Công Tôn Đoạn.


Mã Phương Linh con rúm người lại, toàn thân lạnh cứng.


Nơi chiếc ghế ở đầu giường, có mắc một thanh kiếm.


Bóng bên ngoài cửa sổ hiện ra rồi bất động, tợ hồ nghe ngóng động tịnh trong phòng, chực chờ cơ hội tiến vào.


Mã Phương Linh lại cắn môi, từ từ vươn tay ra, rút thanh kiếm mắc nơi thành ghế, cầm chặt.


Bây giờ, bóng bên ngoài bắt đầu động đậy, mường tượng toan mở cửa sổ.


Mã Phương Linh đổ mồ hôi lạnh ướt lòng bàn tay, mồ hôi chảy ra, đẫm ướt luôn tua kiếm.


Nàng cố gắng trấn định tâm thần, giữ cho tay không run, đoạn từ từ vận khí dồn ra bàn tay.


Nàng chuẩn bị nhảy vọt tới, đâm một nhát kiếm thật bất ngờ.


Nhưng nàng chưa làm một cử động nhỏ, bóng bên ngoài vụt biến mất.


Sau đó, nàng nghe có tiếng vó ngựa.


Người bên ngoài cửa sổ có lẽ thấy người nhà trở về nên ẩn tránh.


Mã Phương Linh thở phào, nghĩ:


- Dù sao thì cũng có người trở về ! Ta đỡ tịch mịch rồi !


Cho đến bây giờ, nàng mới biết thế nào là sợ hãi !


Còn người bên ngoài cửa sổ !


Khi nàng lấy đủ can đảm, định mở cửa sổ ra xem, thì vó ngựa vang lên rất gần.


Kế đó nàng nghe giọng oai nghiêm của phụ thân nàng. Ông ra lệnh:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Hoa Cúc diệt chuột

Hoa Cúc diệt chuột

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật xảy ra ở nhà Hoa Cúc tuần trước. *** Nhà Hoa

25-06-2016
Kế hoạch cua trai

Kế hoạch cua trai

- Tao sẽ cua chàng, bằng mọi giá. Đừng ngăn cản tao. Tôi nói gần như hét vào mặt con

28-06-2016
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Truyện kể về quãng thời gian trung học của iloveviu, một cậu học sinh không bình

23-07-2016 37 chương
Con nhớ...

Con nhớ...

Đang loay hoay với một loạt bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là

29-06-2016