Gió đêm như mũi thoa luồn qua lách lại trong rừng, khua động chồi lá rậm rạp, giữa giờ phút như vầy nhìn phảng phất song thủ của những người khổng lồ múa may, lại phảng phất có rất nhiều quỷ mị trong không trung đan dệt một mạng nhện bao la.
Song mục của Phó Hồng Tuyết nhìn bốn phía, cước bộ vẫn lần theo tiếng ca mà bước tới, đi ngang đi dọc, hắn phát hiện mình đã đến một khoảnh đất bằng quảng khoát, hơn nữa tiếng ca cũng đã im hẳn ngay lúc đó.
Phó Hồng Tuyết giương mắt nhìn bốn bề, trên mảnh đất trống, ngoại trừ một gò đất cao ra, nhìn không thấy bất cứ bóng dáng nào hết.
Sao lại có thể như vậy ? Tiếng ca rõ ràng là phát ra từ đây, vì sao lại nhìn không thấy người ? Sau khi Phó Hồng Tuyết đi vào khoảnh đất trống, tiếng ca mới đình chỉ, hắn tin rằng không ai có thể trong một thời gian ngắn ngủi như vậy trốn thoát khỏi mắt hắn.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Có lẽ nào người hát trốn trong một chỗ nào đó ở đây ? Trốn trên cây ? Hay là trốn đằng sau bóng cây tối tăm ? Hay là ... trốn đằng sau gò đất ?
Đang lúc Phó Hồng Tuyết nghi nghi hoặc hoặc, tiếng ca hồi nãy vừa tan biến lại vang lên. Lần này Phó Hồng Tuyết cuối cùng đã tìm ra nơi phát thanh.
Là đằng sau gò đất.
Phó Hồng Tuyết cười lạnh, người cũng chầm chậm đi về hướng gò đất, bước qua gò đất.
Đợi đến lúc hắn đi tới sau gò đất, hắn giật mình liền, bởi vì đằng sau gò đất căn bản không có người, nhưng giọng ca rõ ràng phát ra từ đây.
Phó Hồng Tuyết lắng nghe kỹ càng, lần này mới chân chính giật mình, hắn phát giác tiếng ca không ngờ lại phát ra từ trong gò đất.
Một gò đất lẽ nào có thể phát xuất tiếng ca phảng phất như từ địa ngục chui lên đó ? Có lẽ nào gò đất đó là cửa vào địa ngục ? Tiếng ca đó có phải là tiếng hô hoán của bọn quỷ hồn trong địa ngục ? "Địa ngục ra sao, có ai từng đi qua ? Trong đó có lẽ nào thật sự là nơi khi người ta chết, linh hồn quy ẩn ? Trong "địa ngục", thật sự có mười tám tầng địa ngục ? Thật sự có "ngưu đầu mã diện" ? Thật sự có "Diêm La Vương" chưởng quảng sinh tử luân hồi của con người ?
Phó Hồng Tuyết từ xưa đến nay cũng không tin những chuyện đó, nhưng những chuyện hắn đụng đầu gần đây, lại làm cho hắn không thể không tin.
Người đã chết mười năm trước không ngờ từng người từng người sống dậy trước mặt hắn, một gò đất bình bình thường thường không ngờ có thể phát xuất giọng ca trong địa ngục.
Những chuyện đó nếu không phải tận mắt chứng kiến, có ai tin được ? Nhưng làm sao mà tin ? Phó Hồng Tuyết chú thị nhìn gò đất, hữu thủ của hắn bất giác thò về phía gò đất, hắn muốn rờ xem gò đất là thật ? Hay là giả ? Ngón tay của hắn mới đụng vào gò đất, hắn biết liền gò đất đó là thật, nhưng lúc đó gò đất không ngờ lại chấn động, trăm ngàn tia sáng từ bên trong gò đất bắn ra đồng loạt.
Luồn theo trăm ngàn tia sáng đó là một tràng tiếng nộ hống chấn động mang tai.
Những tia sáng nhìn trong bóng đêm càng sáng lạn như khói lửa, lóa mắt, lại xa vời như lưu tinh nhấp nháy.
Phó Hồng Tuyết kinh ngạc nhìn những tia sáng đan dệt trong rừng, những tiếng nộ hống đinh tai, như vạn quỷ tề tụ, làm cho người ta cảm thấy khủng bố vô ngần.
Khi ánh mắt của Phó Hồng Tuyết như si si dại dại, trăm ngàn tia sáng đó đột nhiên tập hợp lại thành một hình người.
Lúc ban đầu chỉ là một hình tượng mông mông lung lung, dần dần đã có thể nhìn rõ y phục trên thân thể, đầu tóc, tay chân, cuối cùng cả những nếp nhăn trên mặt cũng đều có thể nhìn thấy rõ.
Trăm ngàn tia sáng đó, không ngờ đã hợp thành một người.
Một con người sống.
Nhìn con người do những tia sáng đó hợp thành, Phó Hồng Tuyết đột nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh từ cốt tủy thâm sâu bắn ra, đôi mắt hắn ngập tràn vẻ kinh khiếp đóng đinh trên con người đó.
Con người đó cũng nhìn Phó Hồng Tuyết, y không những mỉm cười, cả ánh mắt cũng có ý cười, nhưng cái cười của y tịnh không thể dung hóa nỗi kinh khiếp của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết trợn mắt lẳng lặng nhìn từ đầu tới chân người đó, sau đó lại chằm chằm nhìn một thanh kiếm đỏ tươi trên tả thủ của y.
Đỏ tươi như màu tường vi, lại còn đỏ hơn cả máu.
Tường Vi kiếm.
Tường Vi kiếm của Yến Nam Phi.
Con người những tia sáng đó hợp thành, lại chính là Yến Nam Phi mấy năm trước đã chết dưới đao của Phó Hồng Tuyết.
"Ngươi khỏe chứ ?" Thanh âm của Yến Nam Phi vẫn thu hút như xưa.
Phó Hồng Tuyết nghe thanh âm của y, lại không biết trả lời làm sao.
"Chỉ bất quá mới mấy năm không gặp, ngươi lẽ nào đã quên ta là ai ?" Nụ cười của Yến Nam Phi càng tươi:
"Ta là Yến Nam Phi".
"Ngươi thật ra là ..." Phó Hồng Tuyết nghe thanh âm của mình run run.
"Là người ? Hay là quỷ ?" Yến Nam Phi thốt:
"Nếu quả bằng vào loài người bọn ngươi mà nói, ta hiện tại nên coi là quỷ".
"Loài người ?" Phó Hồng Tuyết cuối cùng cũng là Phó Hồng Tuyết, rất mau chóng khôi phục sự trấn định:
"Ngươi lẽ nào không phải là người ?" - Sống là người, chết biến thành quỷ.
"Nói vậy ngươi đã là quỷ ?" Nụ cười lạnh đã xuất hiện nơi khóe miệng của Phó Hồng Tuyết.
"Lúc mới chết, ta đã làm quỷ một lúc". Yến Nam Phi cười đáp:
"Cũng may ta đã ngộ kiến Hắc Ám Vương Tử ".
"Hắc Ám Vương Tử ?" Phó Hồng Tuyết hỏi:
"Hắc Ám Vương Tử là ai ?" "Giữa quỷ mỵ và nhân loại, có một thế giới tồn tại mà bọn ngươi vô phương tưởng tượng". Yến Nam Phi đáp:
"Thế giới đó là do Hắc Ám Vương Tử chưởng quản".
"Ồ ?" Phó Hồng Tuyết hỏi:
"Thế giới đó ở đâu ?" "Giữa thiên địa, giữa ngươi và ta". Yến Nam Phi đáp:
"Thế giới đó ở gần người ngươi, chỉ là ngươi vô phương nhìn thấy".
- Phải làm sao mới có thể nhìn thấy ?
"Phải là người của thế giới đó". Yến Nam Phi cười đáp:
"Hoặc có Hắc Ám Vương Tử đỡ đầu".
Trời khuya không trăng, một áng mây đen âm u giăng kín khung trời, viền mây hiện xuất ánh bạc, phảng phất lam quang yêu dị phát xuất trên người Yến Nam Phi, cũng làm cho người ta có cảm giác nghi nghi hoặc hoặc.
Song mục của Phó Hồng Tuyết bần thần đóng đinh trên người Yến Nam Phi -- giữa nhân loại và quỷ mỵ quả thật còn có một thế giới khác tồn tại ngoài sự tưởng tượng của bất cứ một ai sao ? Thế giới đó ra sao ? "Người" trong đó nên gọi là gì ? Người ? Quỷ ?
Hay Thần ? Phó Hồng Tuyết cũng chưa từng tin trên thế giới thật sự có Thần, có quỷ, nhưng những chuyện và những người hắn đụng phải gần đây, lại làm cho hắn không thể không tin.
Người đã chết, từng người từng người lại sống trước mặt hắn.
Một cái gò đất bình bình phàm phàm, không ngờ có thể bắn ra trăm ngàn tia sáng, những tia sáng đó không ngờ còn có thể hợp thành một người, người đó đương nhiên là người đã chết cách đây nhiều năm.
Những chuyện đó tịnh không phải là chuyện chân chính làm cho Phó Hồng Tuyết thất kinh, chuyện chân chính làm cho hắn cảm thấy kinh hãi, khủng bố, là trong không gian sinh hoạt của bọn hắn, không ngờ còn tồn tại một thế giới không có ai biết.
Thế giới không ai biết đó nên gọi là gì ? Thiên đường ? Địa ngục ? Hay là "thế giới hư vô" truyền tụng đã lâu trong võ lâm ?
"Nếu quả thật có một thế giới như vậy, thế giới đó lại gọi là cái gì ?" Phó Hồng Tuyết hỏi:
"Còn người sống trong đó lại gọi là gì ?" "Đệ Tứ Thế Giới". Yến Nam Phi đáp:
"Nơi đó gọi là Đệ Tứ Thế Giới, người trong đó gọi là hư vô nhân , cho nên Đệ Tứ Thế Giới cũng gọi là hư vô thế giớí".
"Cần điều kiện gì mới có thể tiến nhập Đệ Tứ Thế Giới ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.
"Không có điều kiện, bất cứ điều kiện nào cũng không cần". Yến Nam Phi cười đáp:
"Chỉ có thể tùy vào cơ duyên của ngươi".
- Cơ duyên ?
"Cũng là duyên phần". Yến Nam Phi đáp:
"Người có duyên phần, bọn ta tất mở cửa cho họ".
- Còn người vô duyên ?
"Người vô duyên chỉ còn nước sống ở thế giới đáng buồn này". Yến Nam Phi cười đáp:
"Cho nên ta phải cung hỷ ngươi".
"Cung hỷ ta ?" Phó Hồng Tuyết ngây người:
"Sao vậy ?" "Bởi vì ngươi là người có duyên". Yến Nam Phi đáp:
"Cho nên ngươi mới có thể nghe tiếng ca của ta, mới có thể đến đây, mới có thể thấy Quang Thúc Sứ Giả ".
- Sứ giả tia sáng ?
"Là những tia sáng hồi nãy ngươi nhìn thấy, cũng là chỉ ta". Yến Nam Phi đáp:
"Quang Thúc Sứ Giả là ta".
"Người có duyên có thể gặp Quang Thúc Sứ Giả ?" Phó Hồng Tuyết hỏi:
"Có thể được Quang Thúc Sứ Giả tiếp dẫn đến Đệ Tứ Thế Giới ?" - Phải.
"Đến Đệ Tứ Thế Giới có thể làm gì ?" Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
"Thành tiên ?
Trường sinh bất tử ?" "Còn có tài phú ngươi tưởng tượng không nổi". Yến Nam Phi đáp:
"Tùy tiện lúc nào cũng có thể khơi dậy phong ba trong giang hồ".
"Những vật đó tuy rất dụ hoặc con người, nhưng trên thế giới này còn có người không động lòng". Phó Hồng Tuyết hững hờ thốt.
"Ta biết tiền tài không làm ngươi động lòng". Yến Nam Phi cười nói:
"Còn vĩnh sinh ? Trường sinh bất tử lẽ nào ngươi cũng không động lòng ?" "Ta chỉ biết sống phải sống có ý nghĩa". Phó Hồng Tuyết đáp:
"Nếu trường sinh bất tử như một con rối, ta thà sống thống thống khoái khoái vài năm".
"Chết tốt đẹp không bằng sống ác hiểm". Yến Nam Phi thốt.
"Vậy sao ?" Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
"Người của Đệ Tứ Thế Giới đều trường sinh bất tử ?" - Không có sinh mệnh, làm sao chết được ?
"Ngươi không phải đã chết qua một lần sao ?" Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn y chằm chằm.
"Phàm là người tiến nhập Đệ Tứ Thế Giới, tất đã chết qua một lần". Yến Nam Phi đáp.
"Nói như vậy, ta nếu quả muốn gia nhập bọn ngươi, cũng tất phải chết trước đã ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.
Chương trước | Chương sau