"Đúng". Yến Nam Phi đáp:
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Thoát ly thân thể vô dụng đó, chỉ còn dư lại linh hồn thanh tịnh, mới có thể tiếp nhập thế giới hư vô trong sạch".
"Xem ra Quang Thúc Sứ Giả ngươi đêm nay đến dẫn ta đi, có phải là tiếp dẫn ta lên Tây Thiên ?" Phó Hồng Tuyết thốt.
Yến Nam Phi cười khanh khách, từ từ bạt xuất thanh kiếm đỏ như máu tươi.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, tuy không có ánh mặt trời, kiếm quang lại như dương quang huy hoàng sáng lạn, lại tỏa màu tường vi mỹ lệ dưới ánh trăng.
Kiếm khí tựu nhắm giữa trán Phó Hồng Tuyết.
Sát khí đã đậm nồng.
Phó Hồng Tuyết vẫn bất động. Tả thủ vẫn nắm chặt cán đao đen sì.
Đao đen như tử vong.
Đỏ tươi không phải là sắc màu tử vong sao ?
Đao chưa rút ra khỏi vỏ, sắc mặt Phó Hồng Tuyết càng trắng nhợt, thị tuyến của hắn ngưng chú trên thanh kiếm trong tay Yến Nam Phi, trên mặt hắn hoàn toàn không có biểu tình gì, đồng tử lại đã co thắt.
Yến Nam Phi cũng ngưng thị nhìn hắn, ánh mắt phát sáng như sao đêm, mang theo một biểu tình rất kỳ quái, cũng không biết là nỗi hoan du tiếp cận giải thoát ? Hay là niềm bi thương không còn đường lựa chọn ?
Phó Hồng Tuyết chầm chậm ngẩng đầu, ngưng thị nhìn vào mắt y.
Mục quang hai người chạm vào nhau, phảng phất lưu tinh tương kích giữa trời, phát xuất những tia lửa vô hình.
Phó Hồng Tuyết chợt hỏi:
- Ngươi đã từng bại hai lần, hà tất lại đến cầu bại ?
Tròng mắt của Yến Nam Phi đột nhiên co rúm lại, kiếm trong tay dĩ nhiên đã đâm tới.
Kiếm quang mù trời, kiếm như thiểm điện, kiếm khí như hàn băng.
Đao lại phảng phất rất chậm.
Nhưng kiếm quang còn chưa đến, đao đã phá nhập luồng kiếm quang, chặn đứng kiếm khí.
Kiếm quang đỏ tươi, đao phong trắng nhợt.
Đao quang hững hờ lóe lên một cái, êm đềm như mặt hồ ngày xuân, lại thẫn thờ như hàn băng tàn đông.
Đao quang chỉ lóe lên một cái.
Kiếm hoa mù trời đã không còn thấy nữa.
Phó Hồng Tuyết vừa bạt đao, đã hóa giải kiếm thức của Yến Nam Phi.
Xem ra võ công của Yến Nam Phi vẫn không có gì tiến bộ, người của y tuy đã sống lại, võ công lại vẫn chết.
Kiếm quang vừa tiêu tán, Phó Hồng Tuyết vốn đáng lẽ đắc ý, nhưng mày của hắn bỗng nhíu lại, trên mặt chợt lộ xuất một thứ biểu tình rất kỳ dị, bởi vì hắn đột nhiên phá t giác hắn tuy hóa giải kiếm chiêu của Yến Nam Phi, kiếm khí của Yến Nam Phi lại vẫn càng dày đặc hơn.
Kiếm thức bị phá, Yến Nam Phi trái lại cười khành khạch như tiếng gào hú dưới địa ngục, thanh quang trên thân thể cũng lần theo tiếng cười mà dần dần tăng cường.
Tiếng cười vừa khởi lên, kiếm của Yến Nam Phi lại đâm tới.
Lần này kiếm quang không giăng đầy trời, cũng không nhanh nhẹn như thiểm điện, kiếm khí lại càng đậm đặc, càng nồng nặc.
Một kiếm chầm chậm đâm ra, kiếm không có kiếm hoa, mũi kiếm lại run run.
Phó Hồng Tuyết nhìn mũi kiếm, người đã thoái lui một bước.
Lúc hắn đang thoái lui một bước, mũi kiếm run run không ngừng chợt bắn ra một tia sáng xanh dờn.
Tia sáng xanh dờn "rẹt" một tiếng vang vọng, trực chỉ bắn vào ngực Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đổi liền ba thứ thân pháp mới tránh khỏi đạo tia sáng đó, lại thoát không khỏi kiếm của Yến Nam Phi.
Một kiếm rạch ngang, máu tươi đã bắn ra.
Máu đỏ tươi, đỏ như Tường Vi kiếm của Yến Nam Phi.
Vai trái của Phó Hồng Tuyết đã bị cắt một đường dài.
Vết thương rất sâu, lại không đau.
Phó Hồng Tuyết vừa nghiến răng, đao đã huy khởi, một đao rạch xuống.
Rạch thẳng trên vai trái của mình.
Đao phong lướt qua, miệng vết thương trên vai trái đã bị lóc xuống.
Máu tươi phún ra, lúc đó Phó Hồng Tuyết mới cảm thấy đau đớn, người lại thở phào.
Mảng thịt bị cắt bỏ nằm dưới đất, chỉ trong phút chốc, mảng thịt đó đã biến thành màu đen bầm, "xèo xèo" vài tiếng, trong nháy mắt lại đã biến thành một vũng nước đen như than.
Độc !
Chỉ có da thịt trúng độc mới có thể sản sinh ra hiện tượng đó.
Nhìn vũng nước đen bầm dưới đất, Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Nguyên lai người của Đệ Tứ Thế Giới cũng gian trá, cũng dùng độc.
Yến Nam Phi không hồi đáp, y lại phát ra tràng cười âm trầm, kiếm trong tay lại đâm tới.
Không đợi mũi kiếm của y run run, đao của Phó Hồng Tuyết đã xuất thủ.
Không có đao hoa, không có đao khí, chỉ chém một cái, từ trên chém xuống, từ nhanh thành chậm.
Trong kiếm quang đỏ tươi, phát xuất một đạo đao quang lợt lạt.
Đao quang vừa lóe lên, kiếm của Yến Nam Phi đột nhiên biến thành hai mảnh, tả hữu phân khai.
Chỉ một đao, chẻ làm hai Tường Vi kiếm.
Kiếm vừa bị chẻ, một nửa còn nằm trong tay Yến Nam Phi, một nửa đã rơi xuống đất, Yến Nam Phi chợt nắm chặt tả thủ, bung hai ngón trỏ và ngón giữa khép vào nhau, hoạch vẽ một đồ hình kỳ quái giữa không trung, trong miệng lẩm bẩm niệm chú, sau đó hét lớn một tiếng:
- Lên !
Nửa lưỡi kiếm đang nằm dưới đất nghe lệnh tiếng hét lớn của Yến Nam Phi, chợt bay lên, bắn về phía Phó Hồng Tuyết, phảng phất bị một bàn tay vô hình nắm lấy đâm về phía Phó Hồng Tuyết.
Một kiếm đột nhiên đã biến thành hai kiếm, một trong tay Yến Nam Phi, một bay lượn giữa không trung.
"Dĩ khí ngự kiếm".
Đó chỉ là võ công trong truyền thuyết, không tưởng tượng nổi lại thấy Yến Nam Phi sử dụng, xem ra Yến Nam Phi sống lại đã rất quỷ dị, cả võ công cũng càng quỷ dị hơn.
Một Yến Nam Phi, một kiếm, đã đủ khó nhọc ứng phó, hiện tại lại có thêm một kiếm bay lượn.
Phó Hồng Tuyết trước sau chống đỡ tránh né thế công lợi hại.
Người quỷ dị, chiêu thức quỷ dị, kiếm lại cực độc, trận chiến này hung hiểm khó lường.
Tiếng cười của Yến Nam Phi càng vang dội.
Tiếng cười càng lớn, mồ hôi lạnh trên trán Phó Hồng Tuyết càng thấm đẫm.
Kiếm múa lượn trên không đâm liên tục về phía Phó Hồng Tuyết, hắn mới tránh qua né lại, kiếm trên tay Yến Nam Phi lại đâm tới liên miên.
Phó Hồng Tuyết huy đao chém một nhát, mũi kiếm bay lượn trên không dĩ nhiên xoay hướng, vòng ra đằng sau Phó Hồng Tuyết.
Một kiếm đó hoàn toàn không phát xuất một chút tiếng động, một kiếm đó lẳng lặng đâm vào ót của Phó Hồng Tuyết.
Kiếm chiêu của Yến Nam Phi hung hiểm, Phó Hồng Tuyết tất vận toàn lực phòng bị, sau lưng hắn cũng không có mắt, căn bản vốn không biết phi kiếm vô thanh vô tức đó đã chuyển đầu đâm tới.
Cho dù hắn biết, cũng không thể hồi thân tránh né, cho dù hắn tránh né được một kiếm đó, cũng không tránh được Yến Nam Phi ở trước mặt.
Giữa giây phút sinh tử mỏng manh đó, vỏ đao trong tả thủ của Phó Hồng Tuyết đột nhiên từ dưới hông vụt bay lên, "keng" một tiếng, vỏ đao đen sì tóe lửa, nửa kiếm bay lượn trên không trung đã chui vào vỏ đao.
Tả thủ của Phó Hồng Tuyết phẩy một cái, phi kiếm trong vỏ đao bị quăng sang một bên, người của hắn lập tức hụp xuống, xoay người, tránh khỏi một kiếm của Yến Nam Phi.
Phản thủ chém ngược lên, đao quang lóe lên nghênh đón kiếm quang.
Đao kiếm tịnh không chạm nhau.
Công thế của kiếm quang tuy nhanh, đao càng nhanh hơn.
Mũi kiếm của Yến Nam Phi đã đâm sát ót của Phó Hồng Tuyết, tối đa chỉ cách một thốn.
Một tấc đó là một tấc trí mệnh.
Cách một tấc đó, đao quang của Phó Hồng Tuyết đã lóe lên, chỉ nghe một tiếng hô thảm, máu tươi phún tung tóe.
Máu bắn mù trời, người của Yến Nam Phi thoái nhanh ba bước, sau đó bất động.
Phó Hồng Tuyết cũng không động, mũi đao của hắn còn rỉ máu.
Người của Yến Nam Phi lại không có tới một vết thương, đôi mắt y lóe sáng nhìn Phó Hồng Tuyết đang đứng bất động.
Một thứ tia sáng bán tín bán nghi.
Phó Hồng Tuyết bất động, cũng không nhìn Yến Nam Phi.
Miệng Yến Nam Phi phảng phất đang mấp máy, phảng phất đang lẩm bẩm:
- Sao lại có thể được ?
Sau đó mới nhìn thấy giữa trán hắn từ từ tiết ra một đường máu, lần theo sóng mũi của hắn chảy xuống, cũng đã xuất hiện huyết ngân.
Huyết ngân vừa hiện, người của Yến Nam Phi cũng như kiếm của y, bị chẻ làm hai.
Đao quang vừa lóe lên, đã chẻ đứt người của Yến Nam Phi.
Một đao tung ra, cho đến khi Yến Nam Phi thoái lui ba bước, nói ra năm chữ, người mới phân khai ra làm hai, một đao nhanh làm sao, bén làm sao.
Yến Nam Phi ngã xuống đất, hai nửa mặt đều hằn biểu tình vừa kinh hãi, vừa không tin.
Chương trước | Chương sau