Phó Hồng Tuyết từ từ đứng dậy, nguyệt quang lạc trên khuôn mặt bị chẻ đôi của Yến Nam Phi, hắn hững hờ thốt:
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Nguyên lai người của Đệ Tứ Thế Giới cũng có thể chết.
Đao đã chui vào vỏ, Phó Hồng Tuyết dùng một thứ bộ pháp kỳ dị, chầm chậm đi bước qua gò đất, ra khỏi khu rừng.
Lúc đó, ánh bình minh từ đông phương đã xuyên phá tầng mây, chiếu rọi vào rừng, những giọt sương đêm qua còn lưu lại trên lá cây ngời ngời tia sáng tinh oanh.
Những giọt sương nhỏ lăn vào nhau ngưng kết thành một giọt to, tí tách rơi khỏi lá cây, tình cờ rơi ngay trên mắt Yến Nam Phi.
Về đến Vạn Mã Đường đã là sáng sớm, Phó Hồng Tuyết vẫn chầm chậm bước vào, chàng chợt phát giác một quái sự, hiện tại trời đã sáng, Vạn Mã Đường lại tĩnh mịch không có tiếng động, không nhìn thấy ai.
Người đâu ? Người đều đã bỏ đi đâu ? Có lẽ nào giữa một đêm, Vạn Mã Đường lại khôi phục bộ dạng của của ngày xưa, người đáng lẽ chết đều đã chết ?
Phó Hồng Tuyết nhìn bốn phía, Vạn Mã Đường vẫn hoành vĩ nguy nga, tịnh không hoang tàn đổ nát, chỉ là không nhìn thấy ai hết, kỳ quái ?
Cả Diệp Khai khoái nhất đông cuống tây cuồng cũng không thấy bóng dáng.
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, cước bộ lại không ngừng đi về nơi tiếp tân, đến nơi tiếp tân, hắn lại phát hiện thêm một quái sự.
Trong địa điểm tiếp tân có nhiều cửa sổ lớn, in bóng rất nhiều người, hiển nhiên có rất nhiều người bên trong, nhưng lại không có một chút tiếng động.
Bao nhiêu người tụ tập một chỗ, một chút tiếng động cũng không có, tình hình này chỉ có một khả năng:
đã có chuyện trọng đại phát sinh.
Từ lúc tờ mờ đuổi theo tiếng hát cho đến bây giờ, cũng chỉ bất quá khoảng một canh giờ, có lẽ nào trong khoảng thời gian đó, Vạn Mã Đường lại xảy ra chuyện gì ?
Vừa tiến nhập nơi tiếp tân, mọi người quả nhiên đều có mặt, mỗi một người đều nhướng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, biểu tình trên mặt phảng phất xem Phó Hồng Tuyết như là ôn thần.
Cả một Diệp Khai luôn luôn mỉm cười cũng trầm tư trầm trọng mặt mày.
Thị tuyến của Phó Hồng Tuyết quét qua mặt từng người, cuối cùng dừng lại trên mặt Mã Không Quần đang ngồi trên ghế tận đầu bên kia.
Trên mặt Mã Không Quần không có tới một chút biểu tình, đôi mắt sáng trưng hữu thần đã biến mất vẻ anh minh, đôi mắt lão tịnh không nhìn Phó Hồng Tuyết, chỉ trực chỉ nhìn chằm chằm lên một tấm vải bố trắng đặt trên bàn.
Phó Hồng Tuyết lúc đó mới phát giác dưới tấm vải bố trắng có một người.
Trên tấm vải bố trắng đã nhuốm vết máu, vết máu còn đỏ tươi, còn ẩm ướt, đương nhiên người dưới tấm vải mới được khiêng đặt đó. Hơn nữa lại không động đậy, nếu đã chết, chết cũng không lâu lắm.
Người đó là ai ? Phó Hồng Tuyết lại quét mắt nhìn mọi người thêm một lượt, Diệp Khai, Công Tôn Đoạn, Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, Mộ Dung Minh Châu, Lạc Lạc Sơn ... Tất cả mọi người đều ở đây, vậy người bên dưới tấm vải bố trắng là ai ? Mọi người đều ngồi quanh bàn, trước mặt bày biện đồ ăn, cháo còn bốc hơi nghi ngút, nhưng không có người nào động tới đũa.
Trên bàn lại có một phần đồ ăn còn dư, Phó Hồng Tuyết chầm chầm đi tới đó, ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng đồ ăn, ăn một muỗng cháo.
Đợi đến lúc hắn ăn xong, Mã Không Quần mới điềm đạm nói:
- Còn sớm ?
Câu hỏi đó đương nhiên là nói với Phó Hồng Tuyết, cho nên Phó Hồng Tuyết nghe mình trả lời:
- Đã không còn sớm !
"Đã không còn sớm". Mã Không Quần hỏi:
"Đêm qua sau canh tư, mọi người đều về phòng, còn các hạ ?" "Ta không ở trong phòng". Phó Hồng Tuyết hững hờ đáp.
- Các hạ đi đâu ?
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Mã Không Quần:
- Ta đi đâu tựa hồ không cần phải báo cáo cho Tam lão bản biết.
"Cần phải nói". Mã Không Quần gằn từng tiếng.
- Tại sao ?
- Vì người nằm trên bàn này.
- Người đó là ai ?
"Ngươi lẽ nào không biết ?" Mã Không Quần chú thị nhìn hắn.
- Ta nhất định phải biết ?
"Bởi vì sau canh tư đêm qua, chỉ có một mình các hạ không ở trong phòng". Mã Không Quần thốt.
"Ta không ở trong phòng, thì nên biết người đó là ai ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.
"Đêm hôm qua sau khi rời khỏi hiện trường xảy ra án mạng, Lạc đại tiên sinh, Mộ Dung công tử, Diệp công tử, còn có mấy vị huynh đệ kia, ai ai đều về phòng ngủ, đều có người chứng minh". Mục quang của Mã Không Quần lấp lóe, hỏi lớn:
"Nhưng còn các hạ ? Sau canh tư các hạ ở đâu ? Có ai có thể chứng minh ?" Người duy nhất có thể chứng minh chỉ có Yến Nam Phi vừa hồi sinh, nhưng Yến Nam Phi lại đã chết lần nữa dưới đao của hắn, hiện tại còn ai có thể chứng minh giùm hắn ?
"Không có ai". Phó Hồng Tuyết bình tĩnh đáp lại câu hỏi của lão.
Mã Không Quần chợt không hỏi nữa, trong mắt đã hiện sát cơ, chỉ nghe tiếng bước chân trầm trọng, Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đã đi đến sau lưng Phó Hồng Tuyết.
"Phó huynh, mời". Hoa Mãn Thiên lạnh lùng thốt.
- Mời ta làm gì ?
"Mời đi ra". Hoa Mãn Thiên đáp.
Diệp Khai nãy giờ một mực trầm mặc chợt mở miệng:
- Tối thiểu trước khi hắn đi ra, cũng nên để cho hắn thấy người dưới tấm vải bố là ai.
"Hắn không cần nhìn cũng đã biết". Hoa Mãn Thiên lạnh lùng thốt.
"Sự tình còn chưa hoàn toàn chứng minh, làm sao biết người nhất định là do hắn giết ?" Diệp Khai hỏi.
- Trừ hắn ra, còn có ai ...
"Để hắn nhìn". Mã Không Quần ngắt lời Hoa Mãn Thiên.
Phó Hồng Tuyết không nói tiếng nào, đi đến đầu bàn thò tay lật tấm vải bố trắng.
Dưới tấm vải có một người nằm, Phó Hồng Tuyết tuy đã lật tấm vải bố, lại vẫn không biết người đó là ai, bởi vì đó là một thi thể không đầu.
Một thi thể không đầu làm sao mà biết là ai ? Phó Hồng Tuyết chỉ biết người đó là nữ nhân, dựa vào y phục trên thi thể mà đoán.
"Nó bị người ta một đao chém đứt đầu". Mã Không Quần mặt lộ vẽ bi phẫn:
"Ngươi có biết đầu lâu của nó ở đâu không ?" "Nàng là ai ?" Phó Hồng Tuyết hỏi.
"Nàng là Mã Phương Linh". Diệp Khai hồi đáp.
"Mã Phương Linh ?" Phó Hồng Tuyết ngẩn người.
"Một đao đứt đầu, không những phải có đao bén, còn phải có thủ pháp cao minh".
Mã Không Quần thốt:
"Phó Hồng Tuyết không hổ là Phó Hồng Tuyết".
Thần sắc Phó Hồng Tuyết lại khôi phục nét bình tĩnh, lãnh đạm, thậm chí còn phảng phất dâng trào một ý tứ khinh miệt chế giễu.
"Đối với chuyện này, các vị còn có gì để nói nữa ?" Mục quang của Mã Không Quần đảo vòng quanh.
Không ai nói gì nữa, nhưng mỗi một người đều nhìn Phó Hồng Tuyết, trong mục quang ánh lên một màu bi oán.
"Chỉ có một câu". Phó Hồng Tuyết chợt thốt.
- Cứ nói.
"Tam lão bản nếu giết lầm người ?" "Đã giết lầm, còn có thể giết lại".
Phó Hồng Tuyết chầm chậm gật đầu.
"Các hạ còn có gì để nói ?" Mã Không Quần hỏi.
"Không có". Phó Hồng Tuyết hững hờ đáp.
Đại kỳ của Vạn Mã Đường nghênh gió phần phật tung bay dưới dương quang sáng lạn.
Người dưới dương quang.
Phó Hồng Tuyết là người đầu tiên ra khỏi nơi tiếp tân, tiếp đó là Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, Mã Không Quần. Những người khác lục tục theo ra, một Công Tôn Đoạn nóng nảy như thiên lôi lại không cùng đi, Diệp Khai có cảm giác rất kỳ quái.
Hồi nãy lúc còn bên trong, Công Tôn Đoạn cũng không nói tới một câu, tại sao lại như vậy ? Diệp Khai có cảm giác rất lý thú, chàng là người cuối cùng bước ra khỏi nơi tiếp tân, vừa ra dưới ánh mặt trời, chàng ngẩng mặt hít một hơi dài.
"Hôm nay khí hậu tốt". Diệp Khai mỉm cười:
"Khí hậu như vầy, chỉ sợ không có ai muốn chết".
"Chỉ tiếc vô luận khí hậu có tốt hay xấu, mỗi ngày đều có người chết". Mã Không Quần thốt.
"Không sai, đích xác không sai". Diệp Khai thở dài.
Mã Không Quần chợt chuyển người đối diện Phó Hồng Tuyết:
- Đêm hôm qua vào canh tư, các hạ thật ra ở đâu ?
"Tại một chỗ không có người". Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp.
"Đáng tiếc, đáng tiếc !" Tay của Hoa Mãn Thiên chợt hạ xuống, vỗ vào thắt lưng da trên hông một cái, "xẹt" một tiếng, một thanh nhuyễn kiếm dùng sắt tốt nguyên chất luyện thành đã bay ra khỏi vỏ, thẳng người nghênh gió.
"Kiếm tốt". Diệp Khai không khỏi thoát miệng khen.
"So với thanh đao đó thì sao ?" Hoa Mãn Thiên liếc đao trên tay Phó Hồng Tuyết.
"Còn tùy coi đao trong tay ai". Diệp Khai cười đáp.
"Nếu trong tay các hạ ?" Mã Không Quần chợt hỏi.
"Trong tay ta từ đó tới giờ không có đao". Diệp Khai đáp:
"Cũng không cần đao".
Chỉ dùng phi đao.
Chương trước | Chương sau