Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 115 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 2 - Thời gian đảo ngược

↓↓

Giữa đại sảnh vẫn kê một cái bàn bạch mộc dài như xưa, dài đến mức giống như một con đường dài, hai bên bàn ít nhất có bốn trăm cái ghế gỗ trắng.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hiện tại ngồi trên những cái ghế gỗ trắng đó có hai người.


Hai người Diệp Khai đã từng gặp qua mười năm trước -- Mộ Dung Minh Châu và "Tam Vô tiên sinh" Lạc Lạc Sơn.


Tận đầu bàn bên trong, có một cái giao ỷ rất rộng rãi, một bạch y nhân đang ngồi trên cái giao ỷ đó, đoan đoan chính chính ngồi tại đó.


Cho dù lúc trong phòng không có ai khác, Diệp Khai biết lão vẫn ngồi quy quy củ củ, đằng sau ghế tuy có lưng ghế cho y dựa mình, nhưng y vẫn ngồi thẳng mình một cách nghiêm trang.


Con người đó vẫn đơn độc cô đơn ngồi đó giống hệt mười năm trước, khoảng cách tới mỗi người đều xa như vậy.


-- Khoảng cách tới vạn sự vạn vật trong hồng trần, đều xa như vậy.


Còn khoảng cách tới cái chết ?


Diệp Khai từ xa nhìn qua, tuy nhìn không rõ thần tình diện mạo của lão, lại đã nhìn thấy vẻ cô độc và tịch mịch của lão.


Con người đó phảng phất tương tự như mình đã hoàn toàn cách biệt với hồng trần, không có hoan lạc, không có hưởng thụ, không có bằng hữu.


Lão hiện tại đang trầm tư, lại không biết là đang hồi ức lại trăm ngàn trận chiến gian khổ năm xưa ? Hay là đang cảm khái nhân sinh tịch mịch sầu khổ ? Hay là ...


Con nguời đó là chủ nhân của Quan Đông Vạn Mã Đường -- Mã Không Quần.


Mã Không Quần.


Thần tình vẫn như xưa, dung mạo vẫn như xưa, cả nỗi thống khổ trong mắt vẫn tồn tại, người của lão tuy ngồi ở đó, lại phảng phất rất xa xôi với mỗi một người.


-- Khoảng cách tới vạn sự vạn vật trong hồng trần, đều xa như vậy.


Hoa Mãn Thiên vừa tiến vào đại sảnh, lập tức bước dài tới, nhè nhẹ đi đến bên người Mã Không Quần, cúi mình nói nhỏ hai câu.


Lúc đó Mã Không Quần mới chừng như đột nhiên tỉnh mộng, lập tức đứng thẳng nguời dậy, vòng tay thốt:


- Thỉnh các vị, mời các vị ngồi.


Đợi đến lúc mỗi người đều ngồi xuống, Mã Không Quần mới cười nói:


- Đêm nay mời các vị đến, thật ra là ...


"Có phải là cũng là chuyện đã phát sinh từ mười năm trước". Thanh âm đó vọng từ ngoài cửa:


"Con của Bạch Thiên Vũ đến tìm ngươi để báo thù ?" Mọi người giật mình quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Diệp Khai không cần quay đầu đã biết ai đã nói.


Ngoại trừ Phó Hồng Tuyết ra, còn có ai nói được những lời như vậy ?


Diệp Khai không khỏi cười khổ, nhưng mục quang lại vẫn đinh đinh nhìn Mã Không Quần, chàng muốn nhìn Mã Không Quần đụng phải chuyện này, biểu tình trên mặt sẽ ra sao, sẽ có phản ứng gì.


Không có gì ! Mã Không Quần không có tới một chút phản ứng dị dạng, lão chỉ dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn ra cửa, nhìn Phó Hồng Tuyết.


Hoa Mãn Thiên vùng đứng dậy, ánh mắt giận dữ quét ngang Phó Hồng Tuyết đang đứng ngoài cửa:


- Ngươi là ai ? Sao dám vào Vạn Mã Đường nói lời ngông cuồng ?


Vân Tại Thiên đập bàn:


- Đùa một lần đã đủ rồi, Phó Hồng Tuyết ngươi quá lời rồi !


Đối với ánh mắt và giọng nói giận dữ của Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên, Phó Hồng Tuyết phảng phất đều như không nghe thấy, trong mắt của hắn chỉ có một mình Mã Không Quần.


Đôi mắt Phó Hồng Tuyết chớp cũng không chớp, nhìn thẳng Mã Không Quần, sau đó mới từng bước tiến vào.


Bước đi của hắn tuy chừng như rất vụng về, chậm chạp, nhưng hiện tại mỗi một người trong đại sảnh lại nhìn không ra khuyết điểm trên chân hắn, bởi vì một vật trên người hắn đã che đi khuyết điểm của hắn.


Ai ai cũng chỉ nhìn thấy đao trong tay hắn.


Đao đen sì.


Đao đen sì như tử vong.


Bàn tay cầm đao lại trắng nhợt.


Trắng nhợt đến mức như tử vong.


Ánh mắt mỗi một người đều chú thị lên đao trong tay Phó Hồng Tuyết. Mọi người đều tin rằng cái mà thanh đao đó mang đến, chỉ có tử vong.


Thao đao đó không có vỏ đao sáng loáng, cũng không có trang sức đẹp mắt. Vỏ đao dùng hai miếng trúc thiên niên giáp thành, cán đao lại dùng khúc cây bình thường gọt dũa thành.


Cả thanh đao làm cho người ta có cảm giác phảng phất như một thứ đồ chơi của trẻ nít, nhưng mỗi một người đều nhất định hiểu rõ, thanh đao đó không phải là một món đồ chơi dễ chơi.


-- Thanh đao đó nhất định có thể lấy sinh mệnh vạn vật trong một giây, còn quỷ ?


Thanh đao đó có phải cũng có thể siêu độ hồn phách của quỷ trong một giây ?


Ngưng thị nhìn Mã Không Quần, cước bộ lết từng bước từng bước tới, Phó Hồng Tuyết nắm chặt đao trong tả thủ, gân xanh gồng lên ẩn hiện.


Tiếng hô hấp của mọi người cuốn theo cước bộ của Phó Hồng Tuyết, càng lúc càng hỗn loạn, chợt giữa lúc đó, ai ai cũng đều thở ra một hơi, sắc mặt cũng dịu xuống, bởi vì lúc đó cước bộ của Phó Hồng Tuyết đã ngừng lại.


Tịnh không phải là hắn đã đi đến trước mặt Mã Không Quần, mà là trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một thanh đao.


Một thanh loan đao hình dạng kỳ lạ.


Công Tôn Đoạn.


Công Tôn Đoạn chung quy đã xuất hiện.


Người đó vốn nên xuất hiện ở vọng cửa, vốn nên ngăn chận người đeo kiếm bước vào Vạn Mã Đường.


Công Tôn Đoạn chung quy đã mang thanh loan đao cổ quái vỏ bạc chuôi đen mà xuất hiện, tả thủ của y vẫn cầm chén rượu dát vàng.


Phó Hồng Tuyết không nhìn Công Tôn Đoạn, hắn chỉ lạnh lùng nhìn loan đao đang chặn trước mặt.


Công Tôn Đoạn cũng đang nhìn chăm chăm vào đao của Phó Hồng Tuyết.


"Không ai có thể mang kiếm vào Vạn Mã Đường". Công Tôn Đoạn trầm giọng:


"Cũng không ai có thể mang đao vào".


Phó Hồng Tuyết trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới từ từ hỏi:


- Chưa từng có người nào ?


- Chưa.


"Còn ngươi ?" Mục quang của Phó Hồng Tuyết vẫn dừng trên loan đao:


"Ngươi có phải là người không ?" Công Tôn Đoạn biến sắc, gân xanh toàn thân vồng lên.


Lúc đó Mã Không Quần đang ngồi trên giao ỷ đột nhiên ngửa mặt cười lớn:


- Hay, hỏi rất hay.


Chén rượu nằm trong tay trái Công Tôn Đoạn cạn dần, rượu trong chén đã từ từ sóng sánh đổ ra, dính trên bàn tay cứng như sắt của y, sắc mặt của y cũng giận dữ đến méo mó.


"Giỏi, quả nhiên có dũng khí, có đảm lượng". Tiếng cười của Mã Không Quần đã biến thành nụ cười mỉm:


"Vị đó có phải là Phó Hồng Tuyết Phó công tử đã một mình một đao phá vỡ bí mật của Công tử Vũ không ?" -- Chuyện Phó Hồng Tuyết lực chiến Công tử Vũ là chuyện xảy ra sau chuyện phá Vạn Mã Đường mười năm trước.


-- Nếu quả mười năm trước Mã Không Quần đã chết, làm sao biết chuyện đó được ?


Mục quang của Phó Hồng Tuyết lạc trên mặt Mã Không Quần.


"Phó công tử đã đến, thật là hân hạnh vô cùng, ngồi xuống, mời ngồi". Mã Không Quần cười nói.


Công Tôn Đoạn chợt hồi thủ, mục quang trừng trừng nhìn Mã Không Quần:


- Còn đao của hắn ?


"Ta chỉ thấy người hắn, không thấy đao hắn". Mã Không Quần điềm đạm trả lời.


Hàm ý trong câu nói rất thâm sâu, cũng không biết có phải nói ánh quang trên người hắn đã che phủ đao của hắn ? Hay là nói nguy hiểm chân chính là người hắn, không phải đao của hắn ?


Công Tôn Đoạn nghiến răng, cơ bắp toàn thân giật giật liên hồi, đột nhiên tránh qua một bước, "xẻng" một tiếng, đao đã chui vào vỏ, người đã ngồi trên ghế.


Lạc Lạc Sơn đang say mèm bất tỉnh phủ phục gục mặt trên bàn, ngay lúc đó đột nhiên đập bàn một cái, cười lớn:


- Hay ! Nói hay.


Người của gã vẫn còn phủ phục trên bàn, cũng không biết là say hay tỉnh, chỉ thấy song thủ mò mẫm trên bàn, miệng lẩm bẩm:


- Rượu đâu ? Nơi này vì sao chỉ thấy đao kiếm, tìm hoài cũng không thấy rượu ?


Mã Không Quần chung quy lại cười lớn:


- Hôm nay muốn mời các vị đến, vốn là vì muốn cùng các vị say một bữa.


"Có phải không say không về ?" Lạc Lạc Sơn ngẩng đầu, mắt say sưa nhìn Mã Không Quần.


- Chính là như vậy.


- Nếu đã say, còn có thể về sao ?


- Đương nhiên.


"Vậy thì ta yên tâm". Lạc Lạc Sơn thở dài, đầu lại gục trên bàn, nhưng miệng lại lẩm bẩm:


"Rượu đâu ? Có lẽ nào Vạn Mã Đường chỉ nghe chữ rượu, còn nhìn không thấy rượu, cũng uống không được rượu ?" Diệp Khai một mực trầm mặc, bỗng cũng cười nói:


- Vạn Mã Đường có ba ngàn vò rượu chôn cất lâu năm, các hạ nếu uống một mình, chỉ sợ bị say chết.


"Điểm đó Diệp huynh đừng lo, trong Vạn Mã Đường cũng không thiếu gì hào khách về rượu". Hoa Mãn Thiên cười đáp:


"Cả tại hạ cũng có thể bồi tiếp vài chén".


"Thật vậy ?" Diệp Khai cố ý giương tròn mắt hỏi:


"Vạn Mã Đường quả thật cao thủ như mây, xem ra ta đêm nay không thể không chết".


"Tửu quỷ thì có, đâu có cao thủ gì ?" Nụ cười của Hoa Mãn Thiên phảng phất hơi miễn cưỡng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Endless Love

Endless Love

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Bà chị khó tính

Bà chị khó tính

"Kẻ mạnh là kẻ làm được những gì mình thích, kẻ yếu là kẻ chỉ làm được những

01-07-2016
Viết cho Nhăn Mập

Viết cho Nhăn Mập

Thế Giới loài người có cái quy luật hài hước và khốn nạn vậy đó con

24-06-2016
Nhớ Radio

Nhớ Radio

Trong thời đại của internet, cái chữ radio nghe sao mà xa vời xa vợi. *** Hình như

24-06-2016

Old school Easter eggs.