- Địa điểm nghênh tân ở trước mặt không xa.
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vạn Mã Đường đêm trước là một mảnh hoang vu, tường xiêu vách nát, cỏ dại lan tràn.
Còn đêm nay ?
Giữa một đêm dài có thể phát sinh ra biến hóa gì ?
Diệp Khai thật sự nghĩ không ra mình sẽ thấy Vạn Mã Đường sẽ ra sao.
Cả người cũng ...
Đó có thể coi là chết đi sống lại không ?
Diệp Khai cười khổ, chuyện gặp phải hôm nay, đại khái là chuyện quỷ bí nhất, kỳ dị nhất trong đời chàng, thậm chí còn có chút khủng bố.
Tiếng ngựa hí ẩn hiện từ bốn phương tám hướng thâm nhập bên trong cỗ xe, Diệp Khai thò tay thám thính bên ngoài cửa sổ, chợt nhướng mày, bởi vì chàng đã phát hiện trong bóng đêm vô tận có một ánh lửa lấp lóe.
Chàng nhớ lại nơi tiếp tân của Vạn Mã Đường đèn đuốc huy hoàng, chàng càng nhớ rõ đêm hôm qua Vạn Mã Đường cả một ánh đom đóm cũng không có, nhưng chàng hồi nãy lại nhìn thấy một ánh lửa.
Vạn Mã Đường hiển nhiên đã khác với đêm hôm qua.
Xe ngựa dừng đằng trước một sàn đài gỗ, một vọng cửa cái đứng dựng trong bóng đêm, bên trong cửa có một cột cờ cao chót vót, lá cờ của Vạn Mã Đường đang tung bay.
Hai hàng bạch y tráng hán khoanh tay đứng trước cửa, xe ngựa vừa dừng lại, bốn người bước lên mở cửa xe.
Diệp Khai xuống xe, nhìn bốn phía, không khỏi thở dài một hơi, Vạn Mã Đường quả nhiên đã biến đổi trong một đêm.
Biến đổi đến mức giống hệt lúc Diệp Khai đến mười năm trước, vẻ hoang vu thê lương đêm hôm qua đã không còn tồn tại.
Phóng mắt nhìn quanh, cảnh tượng vẫn rộng rãi, chỉnh tề, hùng kiện, không có một chút bộ dạng đã hoang phế mười năm.
Vân Tại Thiên xuống xe, cũng đi bên cạnh Diệp Khai, mặt mày đắc ý.
"Các hạ nghĩ sao ?" Vân Tại Thiên mỉm cười hỏi.
-- Mười năm trước, lúc Diệp Khai lần đầu tiên đến đây, câu đầu tiên Vân Tại Thiên nói cũng là câu hỏi đó. Xem ra chuyện mười năm trước lại tái diễn thêm một lần.
Năm đó câu trả lời của Diệp Khai là:
"Tam lão bản đắc ý đến mức độ này, kể ra không uổng sinh ra trên trần thế".
Diệp Khai hiện tại lại không muốn nói như vậy, chàng nghe thấy thanh âm của mình nói:
- Xem ra Tam lão bản nhất định có chỗ phi thường, nếu không làm sao có thể có kỳ tích như vầy ?
"Ông ta đích xác là người phi thường", Vân Tại Thiên đáp:
"Nhưng có thể có ngày nay, cũng không phải dễ".
"Đó làm sao mà chỉ dùng hai chữ "dễ dàng" có thể hình dung được ?" Diệp Khai thở dài.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có ai tin được chuyện Diệp Khai gặp phải.
Diệp Khai không khỏi cười khổ, chàng đột nhiên đảo đảo tròng mắt, ngẫm nghĩ, quay mình đi đến chỗ gã xa phu đang lau mồ hôi trán, vỗ vai gã xa phu, mỉm cười:
- Các hạ vất vả quá.
Gã xa phu giật mình, cười bâng quơ:
- Đó vốn là bổ phận của tiểu nhân nên làm.
"Kỳ thực các hạ có thể ung dung ngồi trong xe như ai", Diệp Khai thốt:
"Tội gì mà phải nhọc nhằn ?".
Gã xa phu giật mình, sững sờ một phút, chợt hất nón cười vang:
- Khá lắm, nhãn lực khá lắm, bội phục bội phục.
"Nhân lúc xe đỗ lại bên đường, các hạ có thể xuất hiện điểm huyệt gã phu xe, quăng xác vào đám cỏ, cởi lấy y phục của gã, mặc vào người ngồi vào chỗ đánh xe, thân thủ nhanh nhẹn, hành sự chu đáo, bao nhiêu động tác đó chỉ làm trong một thoáng là xong ! Thử hỏi trên đời này còn ai hơn ? Phải nhận rằng, Tế nhược Du ty, khoái như thiểm điện mới đúng ! Tế nhị, nhẹ nhàng như tơ bay, nhanh như ánh điện chớp !" Diệp Khai thốt.
Gã xa phu lại ngây người:
- Ngươi làm sao biết ta là ai ?
"Trong giang hồ ngoại trừ Phi Thiên Tri Thù ra, còn ai có thân thủ như vậy chứ".
Diệp Khai đáp.
-- Lại là một người đáng lẽ đã chết, hiện tại lại vẫn còn sống kỳ kỳ diệu diệu.
Phi Thiên Tri Thù cười lớn, cởi chiếc áo trắng bên ngoài ra, để lộ bộ y phục chẽn màu đen, bước tới trước mặt Vân Tại Thiên, vòng tay xá, đoạn thốt:
- Tại hạ nhất thời đùa chơi một chút, ngàn vạn lần mong Vân trường chủ thứ tội.
"Các hạ có thể đến, bổn Đường thêm vinh hạnh, nào có lỗi gì". Vân Tại Thiên cười mời mọc:
"Mời, mời hai vị".
Gió đêm biên thành mãnh liệt, ánh trăng lại hòa diệu sáng tỏ như ở Giang Nam, thậm chí còn nhiều phần mê hoặc hơn cả Giang Nam.
Nguyệt quang chiếu rọi bóng ảnh Vân Tại Thiên ngã dài trên đất, Diệp Khai nhìn cái bóng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, chàng nhớ hồi nhỏ nghe người lớn có nói qua, quỷ không có bóng.
Có bóng nhất định không phải là quỷ, làm sao Vân Tại Thiên lại có thể là quỷ cho được ?
Không phải quỷ thì là gì ?
Cương thi ?
Diệp Khai không khỏi cười khổ, chàng cả đời không tin tà ma, không tin người chết có thể biến thành quỷ, nhưng chuyện chàng đụng phải hôm nay, lại làm cho chàng kiếm không ra một lý do giải thích hợp lý.
Người đã chết từ mười năm trước, từng người từng người xuất hiện trước mặt chàng, chuyện đã phát sinh từ mười năm trước, từng chuyện từng chuyện diễn ra trước mặt chàng.
Có phải là thời gian đảo ngược ?
Hay là ...
Xuyên qua một tòa nhà rộng lớn, tận đầu có một vọng cửa cao có hai phiến gỗ trắng.
Cửa tuy đóng kín, Diệp Khai tin chắc có người nhất định mở cửa, sau cửa nhất định có một người như thiên thần đứng tại đó.
Người đó râu ria rậm rạp, quanh hông có thắt sợi đai da bò, đeo một thanh loan đao cổ quái vỏ bạc chuôi đen.
Người đó cũng giống như tên của y, "Đoạn". Người đó tên là Công Tôn Đoạn.
Diệp Khai lần về câu nói đầu tiên y nói, phảng phất là:
"Khách đã đến đủ ?" Diệp Khai vẫn nhớ giọng nói của y rền vang, như sấm nổ ngang đầu đối tượng, ai nghe rồi, tai vẫn còn kêu oang oang.
Đi đến cổng lớn, quả nhiên "kẹt" một tiếng, cửa đã mở ra, ánh sáng nhu hòa từ trong tuôn ra, một bóng ngươi đứng thẳng sau cửa.
Người đó quả nhiên toàn thân vận bạch y, chỉ là thân thể không cao lớn như thiên thần, mặt mày cũng không có râu ria, trên hông càng không có đeo loan đao cổ quái vỏ bạc chuôi đen.
Người đó không phải là Công Tôn Đoạn, người đó là Hoa Mãn Thiên.
Nhìn thấy Hoa Mãn Thiên, Diệp Khai ngẩn người liền, sự tình tịnh không hoàn toàn giống hệt mười năm trước, hiển nhiên tịnh không phải là thời gian đảo ngược.
Đám người đó đều đáng lẽ đã chết mười năm trước, hiện tại tuy đều vì một nguyên nhân kỳ diệu nào đó mà xuất hiện trước mắt Diệp Khai, diễn lại chuyện đã phát sinh mười năm trước, nhưng tịnh không phải giống hệt chuyện mười năm trước từng chi tiết nhỏ.
Không cần biết là chuyện phát sinh đêm nay quỷ dị ra sao, Diệp Khai đã có cảm giác càng lúc càng thú vị.
Lúc nụ cười của Diệp Khai lộ xuất, Vân Tại Thiên đã cười hỏi Hoa Mãn Thiên:
- Tam lão bản đâu ?
- Trong đại sảnh.
Diệp Khai đột nhiên cười hỏi:
- Khách nhân đã đến đủ ?
"Tính luôn bọn ngươi, đã có bốn người đến". Hoa Mãn Thiên đáp:
"Chỉ còn thiếu một vị".
"Vị còn thiếu đó, đại khái có phải là quái nhân đã cùng ta đến tiểu trấn không ?" Diệp Khai hỏi.
"Huynh đài vào trong, không phải là sẽ biết sao ?" Hoa Mãn Thiên cười đáp.
"Nói có lý". Diệp Khai cười lớn:
"Chuyện đơn giản như vậy, ta làm sao mà không nghĩ được ? Đáng phạt ba chén".
"Rượu thịt và Tam lão bản đều đã đợi ở đại sảnh". Hoa Mãn Thiên né người nhượng bộ:
"Mời".
- Đa tạ.
Diệp Khai nhấc chân đi tới hai bước, chợt dừng chân quay đầu hỏi Vân Tại Thiên:
- Nghe nói người vào Vạn Mã Đường không được mang theo binh khí gì hết, không biết các hạ có cần khám xét không ?" "Ai nói vậy ?" Vân Tại Thiên đáp:
"Vạn Mã Đường từ lúc thành lập cho đến nay đã có bốn chục năm, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, có lẽ nào còn sợ người ta mang binh khí vào Vạn Mã Đường ?" "Lại rất có lý". Diệp Khai cười cười:
"Xem ra tối nay ta không thể không say tới chết ở Vạn Mã Đường".
Diệp Khai cười lớn, lại bước vào.
Bên trong cửa có một bức bình phong to lớn, bước qua bình phong là gặp đại sảnh.
Đại sảnh vẫn như xưa, vẫn dài thăm thẳm tưởng chừng vô tận, Diệp Khai tuy đã đến đây mười năm trước, nhưng hiện tại đi vào vẫn không tránh khỏi bị tòa đại sảnh hùng vĩ hấp dẫn đến ngây người.
Trên bức tường bên trái đại sảnh, vẽ ngàn vạn con ngựa đang phi nước đại, có con ngẩng đầu hí, có con tung vó giữa không gian, thần thái mỗi một con đều bất đồng, mỗi một con đều vẽ như thật, thần tuấn không so sánh được.
Trên tường bên kia, đương nhiên còn ba chữ cao to còn hơn vóc người, mỗi một chữ đều in mực uyển chuyển, rồng bay phượng múa.
Ba chữ đó đương nhiên là "Vạn Mã Đường".
Chương trước | Chương sau