80s toys - Atari. I still have
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 11 - Nụ cười của Kim Ngư

↓↓

"Hay là nhớ nhung bánh trái của ta ?" Nhìn thấy một đám trẻ nhỏ khả ái, không ai có thể không thích thú mỉm cười, Diệp Khai cũng cười tươi.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng vừa cười, đám trẻ đó mới phảng phất nhìn thấy chàng, tròn mắt nhìn chàng chằm chằm.


"Gã là ai ?" Một đứa bé trai cao cao hỏi Tô Minh Minh:


"Có phải là nam bằng hữu tân giao của chị ?" - Ta tên là Diệp Khai.


Diệp Khai còn muốn nói tiếp, Kim Ngư đã ngắt lời chàng.


"Diệp là lá cây, Khai là khai tâm". Kim Ngư cười thốt:


"Chàng là khách nhân của Minh Minh thư lần này dẫn đến".


Vừa nghe là khách nhân của chị Minh Minh, mấy đứa bé trai đã chạy qua chào đón.


"Tôi tên là Ấu Nam". Đứa bé cao nhất thốt:


"Là đại ca của bọn chúng".


"Nói xạo, ngươi so với ta còn nhỏ hơn vài tuổi, chỉ có cái cao hơn người ta mà thôi".


Đứa bé khập khiễng nói:


"Tôi tên là Tiểu Hoa, niên kỷ lớn nhất trong đám".


"Các ngươi ngoan". Diệp Khai cười thốt.


Người thích cười rất dễ dàng hòa hợp vào nhóm, Tô Minh Minh nhìn đám nhỏ, khuôn mặt khó coi hồi nãy đã tan biến, nàng vọng nhìn một đứa bé, hỏi nó:


- Ngọc Thành đâu ? Sao không thấy Ngọc Thành ?


Cả đám trẻ vốn đang cười toe toét, vừa nghe câu hỏi của nàng, cả đám đều im lìm, nụ cười đã biến chuyển thành vẻ ưu sầu, lại treo thêm nỗi khủng bố.


Diệp Khai nhìn biểu tình trên mặt bọn chúng đột nhiên biến thành trầm trọng như vậy, đang cảm thấy nghi hoặc, lại nghe Tô Minh Minh hỏi:


- Chuyện gì đã xảy ra ?


Bọn trẻ đứa này liếc đứa nọ một cái, lại cúi đầu nhìn giày mình.


"Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra ?" Tô Minh Minh quay đầu nhìn Kim Ngư:


"Chuyện này là sao ?" "Tôi cũng không biết". Kim Ngư tròn xoe mắt:


"Tối hôm qua còn thấy nó đi chơi chung với mọi người mà".


Tô Minh Minh lại quay đầu nhìn đám trẻ phảng phất như làm lỗi chuyện gì đó, chợt nói với Tiểu Hoa:


- Ngươi đã là đại ca của bọn chúng, ngươi nên đứng ra nói cho mọi người.


Tiểu Hoa ngẫm nghĩ, ngẩng đầu băn khoăn đáp:


- Hắn hôm qua đi mà không trở về.


- Nó đi đâu ?


- Hắn ... hắn ...


- Có phải nó đã đi Hầu Viên ?


Tiểu Hoa gật đầu.


Tô Minh Minh biến sắc:


- Ta không phải đã dặn các ngươi không được đi vào Hầu Viên sao ?


"Sau khi chị đi, bọn tôi cũng đâu có dám lại gần Hầu Viên". Tiểu Hoa thốt:


"Ai biết được tối hôm qua trong Hầu Viên đột nhiên truyền ra một tràng thanh âm khỉ gào rít, sau đó ... sau đó Ngọc Thành nói hắn muốn đi coi".


Sắc mặt Tô Minh Minh lại bắt đầu biến thành khó coi, lần này không ngờ cũng khủng bố giống như bọn nhỏ.


Diệp Khai vừa thấy không khí có chiều ngưng trọng, cố làm ra vẻ thanh thản nói với nàng:


- Đã biết là nó đi Hầu Viên, sự tình còn có cách giải quyết mà, đến Hầu Viên tìm không được sao ?


"Tìm không được". Tiểu Hoa lắc lắc đầu.


- Tại sao tìm không được ?


Tô Minh Minh trả lời câu hỏi đó:


- Chuyện như vầy đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, không có lần nào tìm được.


"Đã xảy ra nhiều lần ?" Diệp Khai hỏi:


"Trước đây cũng đã từng có mấy đứa nhỏ thất tung ở Hầu Viên ?" Tô Minh Minh gật đầu.


- Có đi vào tìm không ?


"Có". Tô Minh Minh đáp:


"Có một lần còn thậm chí dẫn bộ khoái vào, kết quả cũng vậy, cả một cọng tóc cũng không tìm ra".


- Có thể nào đi chỗ khác không ?


"Không thể". Tô Minh Minh đáp:


"Chỉ cần đến gần Hầu Viên, đều thất tung một cách kỳ lạ".


- Ai cũng vậy ?


Tô Minh Minh gật đầu.


Một tòa đình viên có cả trăm loài khỉ, trú ngụ trong đó là một lão nhân rất già và một cô gái, một đôi vợ chồng be bé kỳ quái, đó đã quá thần bí rồi.


Nhưng cái hấp dẫn Diệp Khai nhất là trong Hầu Viên có một loài khỉ đầu người thân khỉ biết nói tiếng người, hiện tại còn thêm vào đó đã biết có nhiều người thất tung một cách ly kỳ đều có liên quan tới Hầu Viên.


Xem ra tòa Hầu Viên đó không những ngập tràn vẻ thần bí quỷ quái, có khả năng còn ẩn tàng bí mật không thể cho người khác biết được.


-- Nếu quả thật có bí mật, bí mật đó là gì ? Một điểm đó Diệp Khai muốn biết nhất.


Chuyện càng thần bí càng quỷ dị nếu muốn vạch trần, đương nhiên ngổn ngang chướng ngại vật trùng trùng, có khi có lẽ còn phải bù đắp bằng tính mạng, nhưng sự kích thích trong quá trình điều tra, và cảm giác thành tựu sau khi thành công lại hấp dẫn người ta nhất.


Đặc biệt là đối với Diệp Khai.


Con người chàng cả đời ham muốn kích thích, ham muốn lo chuyện bao đồng, cho nên phiền não của chàng cũng có nhiều nhất.


Cũng may chàng không phải là người sợ phiền não.


-- Người ưa lo chuyện bao đồng thông thường cũng đều là người không sợ phiền não.


Mỗi một người đều có nhà, không cần biết là nhà "tốt", hoặc là nhà "xấu", không cần biết là nhà "nghèo", hay là nhà "giàu", không cần biết là nhà tường vàng huy hoàng, hoặc nhà cột xiêu vách nát, nhà là nhà.


Ổ chó cũng là nhà.


Có nhà là ấm cúng rồi.


Nhà là nơi tốt nhất để mình trốn tránh hiện thực, cũng là nơi tốt nhất để mình kể lể tỉ tê phàn nàn chuyện ủy khuất mình phải chịu đựng ngoài đời.


Nhà cũng là nơi mình có thể làm bất cứ chuyện gì bất cứ lúc nào, thí dụ, trên thân thể có những nơi bất cứ lúc nào cũng có thể phát ngứa ngáy, nhưng mình lại không thể gãi ở bất cứ chỗ nào bất cứ lúc nào.


Trong nhà mình lại không cần phải lưỡng lự cố kỵ.


-- Trừ lúc có trưởng bối hoặc có người ngoài.


Mỗi người đều có nhà, cho nên Tô Minh Minh đương nhiên cũng có nhà.


Chỉ là Diệp Khai có nằm mộng cũng không tưởng tượng được nhà của nàng lại có dạng như vậy.


Nhà của Tô Minh Minh ở ven chân núi ngoài thành Lạp Tát, chiếm một địa thế rất rộng lớn, có mấy chục gian phòng.


Nhà nàng tuy lớn, lại không phải tường vàng huy hoàng, cũng không phải cột xiêu vách nát.


Phòng trong nhà nàng tường vách bốn bề đều dùng vật liệu khác nhau mà kiến tạo thành.


Có chỗ dùng bản gỗ đóng thành, có chỗ lại dùng đất trét thành, có chỗ xây gạch, có chỗ lại dùng rơm rạ kết thành, có chỗ dùng nham thạch sắp thành, có chỗ lại dùng tấm sắt dựng thành, có chỗ dùng song mây cột lại, có chỗ lại dùng tre trúc xếp thành ...


Càng tuyệt nữa là bên trong có một gian phòng không ngờ lại dùng một hàng cây nhỏ nối nhau thành tường vách, gian phòng đó là phòng Tiểu Hoa trú ngụ.


Hồi nãy lúc Diệp Khai vào đến bên trong, nhìn thấy căn nhà "lâm lang mãn mục" đó, chàng không khỏi ngây người.


"Sao ?" Tiểu Hoa đứng kế bên chàng đắc ý hỏi:


"Nhà của bọn tôi không tệ chứ ?" "Không tệ". Diệp Khai cười khổ:


"Đơn giản còn ngon lành hơn cả hoàng cung, còn ngon mắt hơn cả thiên đường".


Chàng cười cười, lại nói:


- Đem mấy phủ cung quyền quý mà so với nhà của bọn ngươi, mấy phủ cung đó xem chừng chẳng khác gì ổ chó.


Diệp Khai nằm xuống một cái giường dùng giấy bồi và cỏ khô kết thành:


- Trên thế gian cũng không còn có cái nhà nào có thể ngon lành hơn cái nhà này, nhà này quá tuyệt.


"Bọn chúng đều là những đứa trẻ không ai thèm, nếu quả tôi không thu dụng bọn chúng, bọn chúng có thể phải lang thang đầu đường xó chợ, có thể đã bệnh tật chết đói từ lâu".


"Bọn chúng đều là cô nhi, không tránh khỏi bi ai, dễ dàng học thói hư tật xấu, từ nhỏ tuy chưa đủ sức làm chuyện hư hỏng, nhưng lúc lớn lên có thể thành tai hại cho xã hội, đó mới là vấn đề nghiêm trọng, cho nên tôi mới tập hợp bọn chúng lại, dạy dỗ bọn chúng nguyên tắc làm người".


"Cho dù tương lai bọn chúng không thể thành người hữu dụng đi nữa, ít ra cũng không thể nguy hại tới xã hội".


Những lời nói đó là Tô Minh Minh trên đường về nhà kể cho chàng nghe, nàng đương nhiên cũng kể nàng và thư thư của nàng cũng là cô nhi.


-- Bởi vì nàng cũng là cô nhi, cho nên mới hiểu thấu nỗi bi ai của cô nhi, cho nên mới dễ dàng chiếu cố cô nhi.


Nhìn đám nhỏ đó, nhìn căn nhà của bọn chúng, trong tâm Diệp Khai ngập tràn nỗi niềm cảm động.


Một thứ tình cảm lãng tử bi ai phảng phất như đám cô nhi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Hà Nội đầu mùa gió

Hà Nội đầu mùa gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hà Nội

25-06-2016
Những con hạc vàng

Những con hạc vàng

Ngày xưa, ở rất xa đây, cách Xứ Lắm Ruộng hàng nghìn ngày đường, có đàn chim hạc

24-06-2016
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Những năm tháng đi qua

Những năm tháng đi qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Tương

27-06-2016