"Lão không bại". Phó Hồng Tuyết nghe mình đáp lời:
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Lão chỉ là đã không còn luồng sát khí có thể giết được ta".
- Ngươi đã sớm biết hôm nay lão nhất định đến giết ngươi ?
- Ta có cảm giác.
"Vậy thì ngươi cũng nên biết chính ta muốn lão đi giết ngươi". Bạch Y Linh thốt.
Phó Hồng Tuyết không trả lời câu đó, hắn trầm mặc nhìn nàng, qua một hồi rất lâu mới đưa gói châu báu cho nàng.
"Cái bịch này Lạc Lạc Sơn vì nghĩ ngươi thích cho nên đi lấy về". Phó Hồng Tuyết không nói chữ "trộm":
"Hy vọng ngươi trân trọng đón nhận".
Bạch Y Linh tiếp gói châu báu, thị tuyến lại dừng trên mặt Phó Hồng Tuyết:
"Còn ngươi ? Có lẽ nào ngươi đối với ta không có một chút cảm giác gì ?" Cảm giác gì ? Yêu ?
Phó Hồng Tuyết tránh né vấn đề:
- Ta nghĩ ngươi đã sớm biết Lạc Lạc Sơn chỉ có chết ?
-- Lạc Lạc Sơn có thể biết số châu báu đó có trong phòng của Mã Phương Linh, đương nhiên là do Bạch Y Linh cố ý tiết lộ cho lão biết.
-- Bạch Y Linh đương nhiên cũng biết đêm hôm qua Phó Hồng Tuyết nhất định đến phòng Mã Phương Linh đợi hung thủ.
-- Nàng đương nhiên cũng đã tính đến lúc Lạc Lạc Sơn vừa lộ diện, nhất định gặp chết.
Bởi vì dưới đao của Phó Hồng Tuyết chỉ có chết.
Đối với Lạc Lạc Sơn, không phải là địch nhân chết, mà là tự mình chết.
Hoa viên nóng tàn khốc, hành lang lại âm u, âm âm u u phảng phất như địa ngục hư vô.
"Trên thế gian duy nhất chỉ có tình là thuần chân nhất". Phó Hồng Tuyết hững hờ nói với Bạch Y Linh:
"Có lẽ ngươi còn quá trẻ, không biết tình đáng quý, đợi đến lúc ngươi đã trải qua kinh nghiệm, ngươi mới có thể biết chân giá trị của tình".
Tiếng nói còn chưa dứt, người của Phó Hồng Tuyết đã tan biến sau cụm hoa tùng, Bạch Y Linh phảng phất vẫn thất thần thẫn thờ trong hành lang mông mông lung lung.
Nhưng nếu quả nhìn kỹ, nhất định có thể nhìn thấy đôi mắt của nàng đã ngấn đọng ánh lệ.
"Ngươi lầm rồi". Bạch Y Linh dịu dàng vói theo bóng Phó Hồng Tuyết đang tan biến:
"Tình tuy thuần chân nhất trên thế gian, nhưng cũng là thứ làm người ta thống khổ nhất".
Khi những giọt lệ lăn dài trên má Bạch Y Linh, một bàn tay nhăn nheo nhưng mạnh mẽ đáp trên vai nàng.
Bạch Y Linh không quay đầu, bởi vì nàng đã biết bàn tay đó của ai.
Trên mặt Mã Không Quần cũng dọc ngang nếp nhăn, mỗi một nếp nhăn đều phảng phất hoạch phá một nỗi gian khổ và nguy hiểm từng trải trong đời lão, cũng phảng phất đang kể cho người ta biết, vô luận chuyện gì đi nữa cũng đừng mong đánh gục được lão, thậm chí bắt lão cúi mình cũng đừng mong.
Nhưng ánh mắt lão lại bình hòa, tịnh không mang theo uy lực bức nhân, hiện tại ánh mắt đó đang ngưng thị nhìn Bạch Y Linh.
Trong ánh mắt bình hòa, không ngờ lại xuất hiện nỗi niềm thống khổ thương hại, vừa mâu thuẫn, vừa bất lực, Mã Không Quần im lặng nhìn Bạch Y Linh.
Nàng tựa hồ không chịu trầm mặc mãi mãi trong bi thương, cho nên nàng nhẹ nhàng nói một câu:
- Tôi lầm sao ?
"Ngươi không lầm !" Mã Không Quần chỉ còn nước mở miệng:
"Lầm là mệnh vận".
Lão lại thở dài nhè nhẹ:
- Đã mười năm rồi, ngươi vẫn không quên được hắn sao ?
"Quên ?" Bạch Y Linh cười thê lương:
"Thứ chuyện đó quên được sao ?" -- Nỗi thống khổ thâm thúy nhất, bi ai nhất, cổ xưa nhất của nhân loại, là "quên không được".
Nhưng quên không được thì sao ? Uống thuốc độc tự tử ? Trầm luân đọa lạc ? Bi kịch của nhân giang thông thường đều là vì "quên không được" mà sản sinh ra.
Bạch Y Linh sao lại quên hắn được ?
Tường thành bằng đá bao quanh khuôn viên Bố Đạt Lạp Cung và Cáp Khắc Bốc Lý Sơn, cổng thành nằm bên dưới một tòa xá lợi tháp, trong tháp tàng ẩn Phật cốt của cao tăng cổ đại và vô số thần thoại và truyền thuyết mỹ lệ thần bí.
Thông qua cổng vòm khung tròn, đại điện khí nhiệt bức người xuất hiện bên phải bọn Diệp Khai.
Cung điện cao bốn chục trượng, rộng một trăm hai chục trượng, liên miên mái ngói uốn lượn, thành phố trên sơn nham cao lớn dựng đứng, tự viện thiền phòng cổ xưa, trụ bia, lầu các, rèm màn song điệp khôi quý xứng hợp, xem ra giống như mộng cảnh, không giống thần thoại.
Diệp Khai phảng phất đã ngây người, chàng không tưởng tượng được Lạp Tát không ngờ lại đẹp đến mức giống như mộng cảnh.
- Đẹp không ?
"Cảnh tượng như vầy làm sao chỉ dùng một chữ đẹp mà hình dung hết cho được".
Diệp Khai đáp.
Tô Minh Minh chỉ tòa tự viện cổ xưa hùng vĩ hoành lệ bên phải:
- Đó là Đại Chiêu Tự nổi danh ở Lạp Tát.
Đại Chiêu Tự do Đại Đường Văn Thành công chúa kiến dựng.
Vào thời đó, Tây Tạng còn là "Thổ Phồn", Lạp Tát còn là "La Tư Thành".
Đại Đường Trinh Quan năm thứ mười bốn, tể tướng Thổ Phồn là Đông Tán mang vô số trân bảo cùng năm ngàn lượng hoàng kim đến Trường An, đón rước điệt nữ của Đường Thái Tông là Văn Thành Công Chúa diện mạo tuệ tú, đoan trang mỹ lệ, thân thể trắng trong, hơn nữa còn tôn kính Phật pháp, trở về La Tư Thành, gả cho Quốc Vương của bọn họ là Tán Phổ, hùng tư anh phát, kinh tài tuyệt nghệ "Tùng Tán Can Bố".
Vì sự thành kính của nàng, vì sự mỹ lệ của nàng, ông ta đã kiến tạo ra tòa Đại Chiêu Tự cho nàng.
Đi qua Đại Chiêu Tự là đến thị tập phồn vinh Lạp Tát.
Đường xá ở đó cũng giống như đường xá ở Giang Nam, người trên đường đại đa số có thể phân làm hai hạng:
một hạng trú ngụ ở đó, một hạng từ chỗ khác tới.
Đi trên đường trường, Diệp Khai lập tức hưởng thụ được hơi hướm chỉ có ở Lạp Tát.
Hai bên đường đen ám khói đèn dầu và mùi sữa chua nồng nặc làm cho người đi đường không dám hít thở mạnh, ánh mặt trời gay gắt và bão cát mịt mù lại cơ hồ làm cho người ta không dám mở mắt.
Hàng hóa chất trong điếm phô, có thỏi trà lá đến từ Đả Tiễn Lô chất cao như núi, có đào lý tang châm thảo đến từ Thiên Trúc làm cho ai ai cũng chảy nước miếng thèm muốn, nhang tạng hương đến từ Đông Tạng, hương liệu gia vị tinh chế từ Nê Bạc Nhĩ, chàm nhuộm, san hô, trân châu, đồng khí, tơ lụa và từ khí đến từ quan nội, hổ phách và hàng da Mông Cổ, đường quả, xạ hương, và gạo đậu Tích Kim ...
Những thứ hàng hóa trân quý đó làm cho người ta không thể không tròn mắt nhìn không chớp.
Nhìn bao thứ hàng hóa và người qua qua lại lại, trong tâm Diệp Khai rất khoái trá, chàng thích đông người, thích nhiệt náo, chàng ưa thích lối sinh hoạt không câu thúc đó.
Thuần phác, lương thiện, không mánh khóe mưu đồ, không giang hồ ân oán, không âm hiểm xảo trá, càng không tranh quyền đoạt lợi.
Mỗi ngày cùng đám hàng xóm lân cư cãi lộn, uống rượu cất lâu năm, sáng sớm ra khỏi cửa làm lụng, hoàng hôn về tới nhà trên bàn đã chuẩn bị cơm nước nghi ngút.
Thứ sinh hoạt đó chính là sinh hoạt mà mỗi một lãng tử đều khao khát nhất, lại là mộng tưởng xa xăm nhất của bọn họ.
Như đóa phù vân nơi chân trời chỉ có thể vọng nhìn mà không thể đến gần.
"Chàng có thích chỗ nào không ?" Kim Ngư hỏi Diệp Khai.
Diệp Khai gật đầu, chàng chỉ có thể gật đầu, không ai có thể không thích chỗ này.
"Chàng trước đây có qua chỗ này chưa ?" Kim Ngư lại hỏi.
Diệp Khai lắc lắc đầu, chàng trước đây chưa từng qua đây, nếu quả đã qua, rất có thể đã không thể bỏ đi.
Kim Ngư chợt ôm tay Diệp Khai, giống như đang ôm tay tình nhân:
- Tôi dẫn chàng đi chơi.
- Đi đâu chơi ?
- Đi tất cả những nơi có thể chơi.
Kim Ngư cười trong trẻo, sắc mặt Tô Minh Minh lại càng lúc càng khó coi, cũng may lúc đó trên trường nhai truyền tới một tràng tiếng kêu:
- Minh Minh thư, chị đã về !
Diệp Khai vừa quay đầu đã nhìn thấy một đám nhỏ mười một mười hai tuổi chạy tới, trai có gái có, cao có thấp có, mập có ốm có, phảng phất còn có một đứa khập khiễng.
Trẻ nhỏ thanh xuân hoạt bát đầy sinh khí cũng là cái Diệp Khai ưa thích, chàng nhìn một đám trẻ nít mau chóng bu quanh Tô Minh Minh, bảy tám cái miệng tranh nhau nói trước.
- Minh Minh thư, chị về hồi nào vậy ?
- Minh Minh thư, chị sao đi lâu vậy ?
- Minh Minh thư, chị đi rồi không có ai dẫn bọn tôi đi chơi !
Tô Minh Minh cười cười xoa đầu từng đứa một, sau đó mới nhìn đứa khập khiễng mà nói:
- Ta không có ở nhà, nhưng còn chị Kim Ngư mà.
"Nhưng Kim Ngư thư có lúc phải đi làm !" Đứa bé khập khiễng đáp:
"Chị ta cũng không thể dẫn bọn tôi đi chơi cả ngày".
"Ta không đi làm, bọn ngươi lấy gì ăn ?" Kim Ngư cười nói:
"Chưa đánh đã khai hết rồi !" "Không". Một bé gái tóc dài mập mạp thốt:
"Bọn tôi chỉ là quá nhớ nhung Minh Minh thư đó mà".
"Nói vậy là không nhớ nhung ta sao ?" Kim Ngư cố ý giả bộ giận dữ.
Cô bé tròn trịa lập tức chạy lại ôm Kim Ngư, nũng nịu thốt:
- Bọn tôi đương nhiên cũng rất nhớ nhung chị mà !
"Là nhớ nhung ta". Kim Ngư lại cười cười:
Chương trước | Chương sau