Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 1 - Truyền thuyết cổ xưa

↓↓
Nghe nói trên trời có một sao chổi, mỗi bảy mươi sáu năm lại xuất hiện một lần.


Mỗi lần xuất hiện đều mang đến tai họa bất tường cho nhân gian.


Năm nay lại đã đến lúc nó xuất hiện.***


Quan Đông Vạn Mã Đường.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vạn Mã Đường phong quang làm sao, huy hoàng làm sao, làm cho người ta ngưỡng mộ làm sao.


Trải qua thế thời thời thế, Vạn Mã Đường đã thành một ký ức mà mọi người đã lãng quên ? Đã thành chiến thắng phẩm của năm tháng ? Đã thành nơi an nghỉ của bụi bặm trần ai ?


Một tòa thành đài bằng gỗ, dùng bản gỗ kết lại thành tường thành, cao cỡ ba trượng, bao quanh từ một đầu thảo nguyên xa xăm cho đến tận đầu kia. Phòng ốc trong thành đài gỗ càng vô số như những ngôi sao giữa đêm trường.


Trải qua thế thời thời thế, tòa thành gỗ liên miên không chia cắt đó đã bị cỏ dại nhận chìm.


Phòng ốc trong thành càng bị tàn phá bại hoại, trong ngoài nhà đều bám phủ ngập tràn bụi bặm, một con chó nằm phục trong góc nhà, đáng lẽ vốn lông trắng, hiện tại lại đã biến thành màu xám xịt.


Ánh mắt của nó đã mất đi vẻ linh xảo và cơ mẫn sẵn có, nhìn cơ hồ đã không còn giống một con chó nữa.


Con chó đó đại khái là sinh mệnh còn sống duy nhất ở Vạn Mã Đường ?


Diệp Khai không khỏi lắc đầu thở dài.


-- Đói không phải là một trong những phương pháp kết thúc sinh mệnh sao ?


Tuy nhiên, lại không phải là thứ phương pháp tàn nhẫn nhất.


Từ xa xưa cho đến nay, kết thúc sinh mệnh hữu hiệu nhất, đáng sợ nhất, nguyên thủy nhất, làm sao không phải là nhân loại cho được ?


Người giết người, người giết vạn vật, làm sao không phải là cách tấn tốc nhất cho được ?


Tam lão bản Mã Không Quần của Vạn Mã Đường, Công Tôn Đoạn hám danh, Trầm tam nương vì phục cừu mà không ngại trao thân gởi phận cho kẻ thù, Mã Phương Linh tình thù trộn lẫn ... Còn có bao nhiêu bao nhiêu người, không phải đều do Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết kết liễu sao ?


Mười năm.


Đã mười năm !


Mười năm qua bao nhiêu người quật khởi giang hồ ? Bao nhiêu người vì danh mà chết ? Bao nhiêu vầng trăng đã lặn, bao nhiêu ngôi sao đã sa ?


Còn Phó Hồng Tuyết ?


Mười năm qua, hắn có biến đổi không ?


Có biến thành càng lún chìm, càng cô ngạo ?


Hay biến thành càng đạm bạc danh lợi, càng bất giải nhân tình ?


Hay vẫn một mình một bóng, độc lai độc vãng ?


Bầu trời đêm trong vắt, ánh sao lấp lóe, một vầng trăng sáng ngời treo lơ lửng tận chân trời.


Đêm nay thanh vắng, thiên địa một mảng an bình, cả đứa bé nhõng nhẽo thích khóc oa oa nhất cũng phảng phất đã say sưa giấc điệp.


Diệp Khai ngồi bệt dưới đất, dựa mình vào cột cờ trước vọng cửa, song nhãn ngưng chú nhìn chăm chăm lên bầu trời đêm khuya thuần tịnh, phảng phất đang đợi cái gì đó.


Là đợi người ?


Có ai còn có thể đến nơi hoang mạc khô cằn bất kham này để hội diện với chàng ?


Gió vi vu dìu dặt, mềm mại tựa bàn tay tình nhân khẽ vuốt trên khuôn mặt cân xứng của Diệp Khai.


Con chó nằm phục tại góc tường, phảng phất cũng để gió đêm nhẹ thoảng quyện thân còm, ngửa người giơ cao chân nằm hưởng thụ.


Nhìn cử động của con chó nhỏ, Diệp Khai không khỏi cười nhẹ, sau đó từ từ nhắm mắt.


Ngay lúc đó, giữa không trung phương bắc tối tăm đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng chói lọi.


Diệp Khai lập tức giương tròn mắt, chuyển đầu nhìn về phương bắc.


Đạo ánh sáng đó sau khi lóe xuất từ bầu trời phương bắc xa xăm, dần dần tăng cường quang ảnh, kéo theo một cái đuôi dài sáng lạn, quét qua chân trời, lao mình về hướng nam biên duyên vô tận.


Sao chổi !


Sao chổi bảy mươi sáu năm mới hiện một lần đã xuất hiện.


Ánh sáng của nó, không một lưu tinh nào có thể so sánh bằng.


Vẻ huy hoàng sáng lạn của nó tuy ngắn ngủi, lại đã đủ chói rọi vĩnh viễn.


Nó tuy rất mau chóng biến mất trong bầu trời phương nam xa xăm, nhưng bóng dáng mỹ lệ của nó lại vẫn còn lưu lại trong tâm Diệp Khai.


"Mỹ lệ". Diệp Khai lẩm bẩm:


"Thứ kỳ quan đó hai chữ mỹ lệ cũng không thể hình dung cho hết".


Cũng đồng thời lúc đó, trên một tiểu lâu ở tiểu trấn cách Vạn Mã Đường không xa, cũng có một người ngồi trước song cửa, đang xào trộn cỗ bài bằng xương, cũng nhìn thấy cảnh tượng hiếm thấy đó.


Trời xanh, cát vàng.


Cát vàng nối trời xanh, trời xanh nối cát vàng.


Gió lùa về hướng chân trời.


Người từ chân trời đã đến.


Diệp Khai phảng phất từ chân trời đến, chàng lững thững trên con đường dài, từ từ đi tới, bước về hướng tòa lầu duy nhất bên đường.


Một đóa hoa tàn không biết từ đâu bị gió cuốn tới, phảng phất cũng đến từ chân trời, đóa hoa lăn lộn vật vờ theo gió cát mù trời, Diệp Khai vươn tay nhặt đóa hoa tàn.


Cánh hoa đã tàn, chỉ có nhũng cánh hoa cuối cùng ngoan cường nhất còn bám víu lưu luyến trên cuống hoa khô héo.


Diệp Khai nhìn đóa hoa tàn trong tay, cười cười, phủi phủi y phục rách rưới đáng lẽ đã nên quăng vào thùng rác từ lâu, tử tử tế tế cài đóa hoa tàn vào một chỗ rách trên chiếc áo phong sương.


Nhìn thần tình của chàng, không khác gì một công tử ăn vận hoa lệ chỉnh chỉnh tề tề đang cài một đóa hoa hồng diễm lệ nhất trên chiếc áo cẩm bào trị giá thiên kim.


Sau đó chàng lại cười mãn nguyện, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước dài về phía tửu lâu, vừa đẩy cửa, chàng lập tức nhìn thấy Phó Hồng Tuyết.


Phó Hồng Tuyết và đao của hắn.


Tay trắng nhợt, đao đen sì.


Đen sì như tử vong.


-- Trắng nhợt không phải cũng tiếp cận tử vong sao ?


Đao trong tay.


Diệp Khai nhìn từ đao của hắn, nhìn đến tay của hắn, nhìn từ tay của hắn, nhìn đến mặt của hắn.


Mặt của hắn vẫn trắng nhợt như xưa, đôi mắt vẫn một màu đen lạ lùng thần bí như xưa.


Màu đen thần bí thuần tịnh.


Nhìn thấy Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai lại cười, chàng cười lớn bước qua, ngồi xuống đối diện Phó Hồng Tuyết.


Phó Hồng Tuyết đang ăn cơm.


Diệp Khai còn nhớ mười năm trước lúc ngộ kiến Phó Hồng Tuyết lần đầu tiên cũng ở chỗ này, hắn cũng đang ăn cơm.


Ăn một miếng cơm, một miếng thịt, ăn rất chậm. Bởi vì hắn chỉ có thể dùng một tay để ăn.


Tay trái của hắn đang nắm chặt đao.


Vô luận là khi hắn làm bất cứ cái gì, đều chưa từng thả rời thanh đao đó.


Diệp Khai chú thị nhìn Phó Hồng Tuyết.


Đôi đũa của Phó Hồng Tuyết tịnh không ngừng, hắn gắp một miếng thịt, một miếng cơm, ăn rất chậm, ngưng một chút cũng không ngưng.


Cho dù có tám mươi kiếm khách hươi tám mươi lưỡi kiếm bén nhọn chỉa vào hắn, hắn đại khái cũng không ngừng nghỉ.


Nếu đổi thành tám mươi nữ nhân thì sao ? Tám mươi nữ nhân vừa mỹ lệ hấp dẫn vừa lõa thể thì sao ?


Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, đột nhiên lại cười, vừa cười vừa hỏi:


- Ngươi không uống rượu sao ?


Phó Hồng Tuyết vẫn không ngẩng đầu, cũng không dừng tay, hắn chầm chậm gắp hai miếng cuối cùng rồi mới đặt đũa xuống, mới ngẩng đầu, mới nhìn Diệp Khai.


Nụ cười của Diệp Khai giống như dương quang đột nhiên xuất hiện trong cát vàng mù trời.


Biểu tình trên mặt Phó Hồng Tuyết lại lạnh lẽo như sương lạnh buổi tàn đông, hắn nhìn Diệp Khai, qua một hồi rất lâu mới nói từng tiếng:


- Ta không uống rượu.


- Ngươi không uống, có thể mời ta uống hai chén không ?


- Ngươi có tiền, tại sao còn muốn ta mời ?


"Rượu không trả tiền, thông thường đều có chút dễ uống hơn". Diệp Khai cười đáp:


"Đặc biệt là để ngươi mời, càng hiếm có".


- Ta không thích uống rượu, cũng không thích mời người ta uống rượu.


Phó Hồng Tuyết nói rất chậm, phảng phất mỗi một chữ đều trải qua một thời gian đắn đo khảo nghiệm rồi mới nói ra, bởi vì chỉ cần là lời nói phát ra từ miệng hắn, hắn nhất định phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.


Cho nên hắn không nguyện nói sai một chữ.


Một điểm đó đương nhiên Diệp Khai biết, cho nên chàng chỉ còn nước cười cười:


- Xem ra cả đời ta cũng không uống được rượu ngươi mời ?


Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai tuy có thể coi là lão bằng hữu rất lâu năm, nhưng giữa hai người phảng phất vẫn luôn luôn bảo trì một khoảng cách kỳ dị, chừng như giống hệt hai người xa lạ.


Nhưng mình nếu quả nói hai người bọn họ là người xa lạ, bọn họ lại phảng phất có thứ liên hệ kỳ dị.


Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai, lại nhìn rất lâu mới mở miệng:

Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Vợ xấu

Vợ xấu

Vậy là Sanh lấy vợ. Không ngờ anh lại có vợ sớm như thế, mới hai hai tuổi đầu

29-06-2016
Vết thương

Vết thương

Anh nói, bởi vì em là một cô gái mãi mãi luôn xuất hiện cùng vết thương. *** Lần

24-06-2016
Chốn thiên đàng

Chốn thiên đàng

Thân em như hạt mưa sa... *** Dân làng gọi cô là Lú. Có người giải thích rằng cô có

24-06-2016
Rẽ trái hay rẽ phải?

Rẽ trái hay rẽ phải?

Trong đêm tân hôn, chú rể nằm mơ thấy một vị thần hiện ra và bảo: "Ta sẽ cho con

01-07-2016
Mắt kính

Mắt kính

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Anh là

25-06-2016
Tôi thích Sida

Tôi thích Sida

Thiếu nữ hớn hở: - Cần Sida. Cần ngay lập tức! Bác sĩ há hốc mồm: - Thứ ấy tôi

01-07-2016
Hồng nhan bạc phận

Hồng nhan bạc phận

Chưa đầy 16 tuổi em đã rực rỡ như một bông hoa nở sớm. Em không giống các bạn trang

29-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t