XtGem Forum catalog
Biên thành đao thanh - Cổ Long

Biên thành đao thanh - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 36
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Biên thành đao thanh - Cổ Long - Chương 1 - Truyền thuyết cổ xưa

↓↓

- Không nhất định, có thể có cơ hội uống được rượu ta mời.

bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Cơ hội gì ?


- Rượu mừng.


"Rượu mừng ?" Diệp Khai phảng phất giật mình một cái:


"Rượu mừng của ngươi ?


Với ai ? Thúy Bình ?" Vừa nói cái tên đó ra, Diệp Khai đã hối hận, thậm chí còn tự chưởi mình quá khốn nạn, bởi vì chàng lại nhìn thấy nỗi thống khổ trong mắt Phó Hồng Tuyết.


Đã mười năm rồi, hắn không ngờ vẫn còn chưa quên nàng ?


Quên được sao ?


Người đàn bà đầu tiên, tình cảm đầu tiên, có ai có thể quên được ?


Hoặc giả có người có thể, nhưng Phó Hồng Tuyết lại tuyệt đối không thể.


Tịnh không phải là hắn quá khờ, quá si tình, là vì tình của hắn đã đến mức quá thâm sâu.


Tình đến mức quá thâm sâu, thống khổ cũng càng thâm sâu.


Yêu đến mức quá thâm sâu, vết thương cũng càng nặng nề.


Tại sao người ta lại không những rơi vào lưới tình, hơn nữa lại còn đả thương chính mình ?


Đầu Phó Hồng Tuyết đã từ từ cúi thấp, mục quang lại nhìn thất thần vô định, nỗi thống khổ thâm sâu trong mắt càng lúc càng đậm đặc.


Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Diệp Khai rất muốn làm ra vẻ tiêu sái, rất muốn nói một hai câu tiếu lâm, nhưng chàng thật sự không biết bắt đầu từ đâu.


May mắn lúc đó có người giải vây giùm chàng.


"Ngươi tại sao lại luôn muốn người ta mời ngươi uống rượu ?" Thanh âm đó phát ra từ đầu cầu thang:


"Lẽ nào ngươi quên có lúc mời người ta uống rượu cũng là chuyện rất vui sướng hay sao ?" Không cần quay đầu, Diệp Khai cũng biết người nói câu nói đó là ai, chàng lập tức cười thốt:


- Tiêu Biệt Ly, Tiêu Biệt Ly, không ngờ ngươi còn sống sao ?


Nơi đây là nơi rất kỳ quái.


Nơi đây có bài bạc, lại không phải là sòng bài. Nơi đây có rượu, lại không phải là quán rượu. Nơi đây nữ nhân có thể bồi tiếp mình làm bất cứ chuyện gì bất cứ lúc nào, lại cũng không phải là kỷ viện.


Nơi đây ở trong tiểu trấn, cũng là một nơi duy nhất "có thể tiêu khiển" nội trong mấy trăm dặm phụ cận.


Trong đại sảnh bày mười sáu cái bàn, vô luận mình chọn bất cứ bàn nào ngồi xuống, mình đều có thể hưởng thụ rượu thịt ngon lành nhất.


Đằng sau đại sảnh có một thang lầu rất cao, không ai biết trên lầu là chỗ nào, cũng không có ai từng lên đó, bởi vì vô luận mình muốn cái gì đi nữa, dưới lầu đều có.


Đầu cầu thang đặt một cái bàn nhỏ hơn, một trung niên nhân trang phục hoa lệ, tu sức chỉnh tề đang ngồi tại bàn.


Y chừng như luôn luôn ngồi một mình ở đó, một mình chơi cỗ bài xương, rất ít có người nhìn thấy y làm gì khác, cũng rất ít có người nhìn thấy y đứng lên.


Cái ghế y ngồi vừa rộng rãi, vừa thoải mái, bên cạnh ghế gát hai cây quải trượng gỗ đỏ, hai cây nạng đó bày nơi y có thể tiện tay nắm lấy.


Người người qua lại, y không thèm chú ý, thậm chí rất ít khi ngẩng đầu lên nhìn một cái, ai ai vô luận làm chuyện gì, xem chừng đều không quan hệ gì tới y.


Kỳ thực y chính là chủ nhân chỗ này, y tên là Tiêu Biệt Ly.


Chỗ này gọi là "Tương Tụ Lâu".


Diệp Khai cười cười quay đầu, vừa giương mắt đã nhìn thấy Tiêu Biệt Ly ngồi dưới chân thang lầu, y vẫn giống hệt mười năm trước, không có gì biến đổi, chỉ có tóc bạc hai bên thái dương đã tăng nhiều, những nếp nhăn trên mặt cũng càng thâm đậm.


Trong mỗi một nếp nhăn trên mặt đều không biết phảng phất ẩn tàng bao nhiêu hoan lạc, bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu bí mật, bao nhiêu nhẫn nại, nhưng đôi tay y lại vẫn mềm mại dịu dàng như tay thiếu nữ.


Y phục của y vẫn hoa lệ như xưa, vẫn xa xỉ như xưa, trên bàn có chén dát vàng, rượu trong chén màu hổ phách, lấp lánh mịn màng như bảo thạch.


Y đang xào trộn một cỗ bài làm bằng xương, chầm chậm sắp xếp trên bàn, bày thành hình bát quái, vừa bày vừa nhìn sang phía Diệp Khai mỉm cười.


Diệp Khai đương nhiên vẫn còn cười, chàng vừa cười vừa nói:


- Người ta mời ta là một chuyện, ta có mời người ta hay không lại là chuyện khác.


"Đúng". Tiêu Biệt Ly thốt:


"Hai chuyện đó hoàn toàn bất đồng".


"Cho nên ta mời", Diệp Khai nói:


"Mỗi một người trong phòng này ta đều mời".


"Chỉ tiếc trong phòng này hiện tại chỉ có ba người", Tiêu Biệt Ly thở dài:


"Chỉ tiếc ngươi phảng phất lại quên đi một chuyện".


Trong phòng này hiện tại đích xác chỉ có ba người, nhưng Diệp Khai lại quên chuyện gì ? Diệp Khai không hiểu rõ, cho nên chàng đương nhiên phải hỏi:


- Ta quên chuyện gì ?


- Ngươi chừng như quên mời người ta uống rượu là phải tốn ngân lượng.


"Ngân lượng ?" Diệp Khai hỏi:


"Ngươi nhìn người của ta không giống người có mang tiền sao ?" "Người không giống". Tiêu Biệt Ly cười đáp:


"Ngươi đơn giản giống như một tên cùng đinh nghèo nàn".


"May là mời khách tịnh không nhất định phải dùng ngân lượng". Diệp Khai thản nhiên thốt.


- Không dùng ngân lượng thì dùng gì ?" "Uống nợ". Diệp Khai cười cười:


"Ngươi lẽ nào đã quên ta đã từng uống nợ ở đây ?" "Uống nợ ?" Tiêu Biệt Ly hỏi:


"Đó đã là chuyện mười năm trước rồi".


"Một lần nợ, hai lần cũng là nợ". Diệp Khai cười thốt:


"Huống hồ ta cũng không quịt nợ, thiếu nợ là trả nợ, phải coi là khách tốt, đã là khách tốt, nên để cho ta uống nợ, có đúng không Tiêu lão bản ?" Lý sự cùn gì đây ? Thứ lý sự cùn này cũng chỉ có Diệp Khai tiên sinh mới nói ra được.


Đụng phải hạng người như vậy, nói Tiêu Biệt Ly phải lo liệu làm sao ?


Chỉ còn nước cười khổ.


Ngoại trừ cười khổ ra, Tiêu Biệt Ly còn có thể làm gì khác ?


Ngay lúc đó, Phó Hồng Tuyết đang một mực chìm đắm trong thống khổ thâm sâu chợt mở miệng:


- Ta nói mời uống rượu mừng, tịnh không phải là rượu mừng của ta.


- Bọn ta biết.


Ba chữ đó, cả Diệp Khai và Tiêu Biệt Ly cơ hồ đều đồng thời nói ra, bọn họ nói xong, đều nhìn nhau cười đồng lòng, sau đó Tiêu Biệt Ly mới nói tiếp:


- Rượu mừng ngươi nói là chỉ Diệp Khai và Đinh Linh Lâm.


Tiêu Biệt Ly thốt:


- Chỉ cần Diệp Khai và Đinh Linh Lâm kết hôn, rượu mừng của bọn họ, ngươi mời.


"Phải". Phó Hồng Tuyết dùng một thứ khẩu khí rất bình tĩnh nói với Diệp Khai:


"Ta cả đời chưa từng mời ai uống rượu, nhưng chỉ cần ngươi kết hôn, ta nhất định mời".


Phó Hồng Tuyết tịnh không phải chưa từng uống rượu, hắn đã uống, vì một cô gái mà uống say tới bốn năm ngày.


Lần đó hắn có thể uống, có thể say, đương nhiên là vì tình.


Cũng chỉ duy nhất có tình, mới làm cho hắn thống khổ như vậy.


Nhưng từ sau lần uống say đó, hắn cũng không đụng tới một giọt rượu nữa.


Hắn luôn luôn nghĩ rượu cố nhiên có thể làm say ngất nỗi thống khổ của con người, nhưng khi thanh tỉnh, nỗi thống khổ lại vẫn tồn tại, hơn nữa lại càng thâm sâu hơn.


Dư vị rượu đắng còn chưa tỉnh, sầu đã tỉnh.


-- Một khi là người từng uống rượu, đại khái đều có thể trải qua tình hình đó.


Rượu trong chén, chén trong tay Diệp Khai, chàng vừa uống rượu, vừa nhìn Tiêu Biệt Ly xếp bài.


Tiêu Biệt Ly từ từ đem từng miếng bài xương xếp thành hình bát quái, song nhãn xuất thần nhìn chằm chằm cỗ bài xương, trên khuôn mặt xanh dờn gầy gò nhuốm đượm phong sương của y, thần tình phảng phất rất trầm trọng, qua một hồi rất lâu, y mới ngẩng đầu thở dài một tiếng.


"Ngươi nhìn ra chuyện gì ?" Diệp Khai nhịn không được phải hỏi:


"Ngươi thật sự có thể từ bộ bài xương đó nhìn ra rất nhiều chuyện ?" - Phải.


- Hôm nay ngươi nhìn ra chuyện gì ?


Tiêu Biệt Ly không hồi đáp ngay lập tức, y nâng chén rượu, từ từ uống, mục quang như xuyên thấu tường vách, lạc lỏng nơi xa xăm, qua một hồi lâu mới đặt chén xuống, mới mở miệng:


- Có những tai họa tránh không khỏi, tuyệt tránh không khỏi ...


"Tai họa ?" Diệp Khai không hiểu:


"Tai họa gì ?" "Thiên tai", Tiêu Biệt Ly thu hồi ánh mắt, nhin thẳng trên mặt Diệp Khai:


"Thiên tai khó dự báo !" Y thở dài một hơi, lại nói tiếp:


- Ngươi có biết trên trời có một thứ lưu tinh kéo theo một cái đuôi rất dài ?


"Biết". Diệp Khai đáp:


"Thứ lưu tinh đó gọi là sao chổi".


"Sao chổi". Tiêu Biệt Ly thốt:


"Nó cách mỗi bảy mươi sáu năm lại xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện đều mang đến cho nhân gian tai họa rất lớn".


"Sao chổi vừa xuất hiện là có thể mang đến tai họa sao ?" Diệp Khai hỏi:

Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Mặt trời điểm 10

Mặt trời điểm 10

Mùa hè năm đó, tôi và Vinh chia tay. Và suốt mùa hè đó, gã bên tôi. Giữa họ, có một

29-06-2016
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Mối tình 60 năm

Mối tình 60 năm

Nếu từng bao giờ bạn thấy một cô dâu 76 tuổi và chú rể 79 tuổi cư xử với nhau như

30-06-2016
Giữa bầy đàn

Giữa bầy đàn

"Người ta nhiều khi tưởng chỉ một mình lủi thủi nơi thâm sơn cùng cốc, xa làng xa

24-06-2016
Như tiếng dương cầm

Như tiếng dương cầm

Chiếc dao chỉ có dấu vân tay của tôi và Dương Cầm. Tôi đủ lớn để hiểu được

28-06-2016