"Tai họa gì ?" "Không biết". Tiêu Biệt Ly đáp:
bạn đang xem “Biên thành đao thanh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Không cần biết là tai họa gì, đều mang đến cho nhân gian bất hạnh".
Diệp Khai trầm tư một hồi lâu mới mở miệng:
- Đêm hôm qua ta thấy một sao chổi.
"Ta cũng thấy". Tiêu Biệt Ly thốt:
"Ánh sáng chói ngời của nó thật sự vô phương dùng chữ nghĩa để hình dung được".
Lần này mục quang lạc lỏng nơi xa xăm lại là Diệp Khai, miệng lẩm bẩm:
- Lần này không biết sao chổi đó có thể mang đến cho nhân gian tai họa gì ?
"Không cần biết là tai họa gì, đều không liên quan đến ta". Phó Hồng Tuyết đột nhiên thoát miệng nói một câu.
"Sai rồi". Tiêu Biệt Ly nhìn Phó Hồng Tuyết:
"Cỗ bài xương cho biết tai họa lần này có liên quan tới các hạ".
"Có liên quan tới ta ?" Phó Hồng Tuyết cười lạnh, thần tình trên mặt không tin chút nào:
"Cỗ bài xương đó nếu quả thật linh nghiệm chuẩn xác, ngươi tại sao không giúp mình ..." Phó Hồng Tuyết chợt bỏ lửng câu nói ở đó, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm ra cửa lớn, Diệp Khai cũng nhìn ra cửa.
Ngoài cửa tịnh không có chuyện gì quái lạ, chỉ có một người đứng đó, một người vận kình trang, gã nhìn nhìn Diệp Khai và Phó Hồng Tuyết một cái, sau đó bước tới một bước, mở miệng hỏi:
- Thứ lỗi cho tại hạ mạo muội thỉnh giáo, không biết hai vị có phải là Phó công tử và Diệp công tử không ?
"Ta là Diệp Khai". Diệp Khai hỏi:
"Có chuyện gì ?".
- Chủ nhân của tại hạ muốn mời hai vị đêm nay di giá tới nhà một lần".
- Chủ nhân của ngươi là ai ?
"Tam lão bản". Người vận kình trang mỉm cười:
"Tam lão bản của Vạn Mã Đường".
"Tam lão bản của Vạn Mã Đường ?" Diệp Khai không khỏi ngẩn người.
Vạn Mã Đường không phải là hoang phế suy tàn sao ? Làm sao còn có Tam lão bản nào của Vạn Mã Đường ?
"Xin hỏi Tam lão bản của Vạn Mã Đường là ai ?" Diệp Khai hỏi.
Người vận kình trang ngây người nhìn Diệp Khai, sau đó lại mỉm cười, lần này gã thật sự cười, nhìn thần tình của gã phảng phất mỗi một người ai ai đều nên biết Tam lão bản của Vạn Mã Đường là ai.
"Tam lão bản là Mã Không Quần". Gã cười đáp.
Vừa nói xong, không cần nói tới Diệp Khai, cả Phó Hồng Tuyết cũng ngẩn người.
Mã Không Quần ?
Mã Không Quần mười năm trước đã chết, chết ở Vạn Mã Đường, chết trước mặt Diệp Khai, hiện tại làm sao có thể xuất hiện ?
Có lẽ nào còn có Mã Không Quần khác ?
Tiêu Biệt Ly cũng cảm thấy kỳ quái, y mở miệng hỏi người vận kình trang:
- Mã Không Quần nào ?
"Tiêu lão bản sao lại giữa ban ngày mà uống say vậy ?" Người vận kình trang cười cười:
"Đương nhiên là bằng hữu tốt của ông, Mã Không Quần, thiên kim tiểu thư của Tam lão bản vẫn thường đến đây tìm ông nói chuyện mà".
Càng nói càng làm cho Diệp Khai giật mình kinh hãi, chàng giương tròn mắt hỏi:
- Thiên kim tiểu thư của Tam lão bản có phải tên là Mã Phương Linh ?
Người đứng trước cửa lại mỉm cười:
- Phải.
Đây có phải là một rạp hát ?
Một người rõ ràng đã chết, làm sao có thể thỉnh khách ?
"Trở về nói với Tam lão bản, bọn ta sẽ đến phó ước đúng hẹn". Diệp Khai nói với người vận kình trang.
- Đa tạ.
Đợi đến lúc bóng gã tan biến ngoài cửa, vẻ kinh ngạc trên mặt Diệp Khai vẫn còn chưa mất hẳn, Phó Hồng Tuyết cũng giống hệt.
Tiêu Biệt Ly lại trầm tư ngưng vọng viễn phương.
Diệp Khai uống ực cạn chén, mới hỏi:
- Chuyện này là sao ?
"Làm sao biết được ?" Tiêu Biệt Ly cũng cạn chén:
"Xem ra tai họa lần này, quả nhiên có quan hệ tới hai vị, chính như bộ bài xương đã hiển thị.
"Ngươi nghĩ đó là tai họa sao chổi mang đến lần này ?" Diệp Khai lại khôi phục nụ cười.
"Hy vọng không phải". Tiêu Biệt Ly thẫn thờ đáp.
Chương sau