Pair of Vintage Old School Fru
Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 62 đánh giá )

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa - Chương 17

↓↓

Đơn lão suy nghĩ giây lát rồi đáp:

bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tuần phủ Sơn Đông là Tô Xuyên, cháu ruột của thái sư đương triều.


Hắn là người nham hiểm và tham lam vô độ. Chính bản thân ta hàng tháng vẫn phải dâng nạp cho lão hai trăm lượng bạc, dù lão cũng biết Đào gia trang là chỗ thân quen với Vương thừa tướng. Còn Lương Sơn gần đây bị quan quân triều đình giám sát nên không thấy có hoạt động gì.


Nghe nói chính Thiên Ma Giáo đã cho người hành thích hoàng thượng nên bị khép vào tội phản nghịch.


Chàng hài lòng hỏi tiếp:


- Tổng trấn quân vụ Vương Hàng hiện ở đâu?


Họ Đơn cố nén lòng hiếu kỳ trả lời:


- Họ Vương có tư dinh ở thành Tế Châu này. Hôm qua hắn dắt thê tử đến đây ăn uống. Vương Hàng là một hán tử chính trực, khẳng khái, rất được lòng tướng sĩ và dân chúng Sơn Đông.


Chàng biết họ Đơn đầy một bụng thắc mắc nên cười bảo:


- Tiểu điệt đã được thánh thượng ban cho tước Hổ Uy Hầu, có trách nhiệm kinh lý các tỉnh, diệt trừ tham quan và loạn đảng.


Đơn Hy hoan hỉ vỗ mạnh vào vai chàng:


- Tông môn họ Phạm từ đây được rạng rỡ cũng là nhờ Long nhi.


Chàng lắc đầu phủ nhận:


- Tiểu điệt phục vụ triều đình vì muốn giang sơn được vững bền, sinh linh khỏi lầm than, chứ không phải vì chút lợi danh. Thánh thượng chỉ biết tiểu điệt dưới cái tên Tiêu Long Vân.


Đơn Hy là người giang hồ, tửu quán lại là nơi loan báo tin tức sốt dẻo của võ lâm. Do đó, lão cũng đã nghe danh tiếng này của Tiêu công tử minh chủ võ lâm. Họ Đơn tròn mắt kinh ngạc:


- Té ra Long nhi chính là chàng Tiêu công tử, lãnh tuyệt võ lâm đấy sao?


Chàng tủm tỉm cười gật đầu. Đơn lão cao hứng bật cười ha hả, rót đầy ba chén rượu rồi mời:


- Hay lắm! Chén rượu này mừng cho ngươi danh vang bốn bể.


Ba ngươi ăn uống, đàm đạo về những sự cố vừa qua trong giang hồ.


Được vài tuần rượu chàng hỏi họ Đơn:


- Tháng này Đơn thúc đã dâng bạc cho Tô tuần phủ chưa?


Đơn lão buông đũa xuống lắc đầu:


- Đúng ra, ngay đầu tháng ta đã phải làm theo thủ tục, nhưng ngày kia đã là tiết Đoan ngọ, sẵn dịp đến tặng quà ta nạp luôn thể. Các cơ sở khác cũng vậy. Những ngày lễ tết trong năm, doanh nhân khắp tỉnh Sơn Đông đều phải có lễ vật cống nạp cho y.


Chàng gật đầu hỏi thêm:


- Đơn thúc có quen biết gia đình những nạn nhân đã bị Tô Xuyên hà hiếp, hãm hại không? Nếu có thúc thúc cố thuyết phục họ làm đơn kiện, cứ bảo cho họ biết hiện nay khâm sứ của triều đình có mặt ở đây để tìm chứng cớ khép tội họ Tô.


Đơn Hy cân nhắc khả năng của mình rồi nhận lời:


- Được! Họ Ôm mối oan ức này đã lâu, ta tin rằng sẽ giúp được Long nhi. Hơn nữa, các nhà buôn trong thành Tế Châu đã ngán ngẫm Tô Xuyên lắm rồi.


Tối hôm đó, chàng hỏi thăm vị trí tư dinh của Vương tổng trấn rồi cùng Ngọc Yến tìm đến. chàng trao bái thiếp cho tên quân gác cổng, lát sau hắn trở ra mời hai người vào.


Vương Hàng đợi khách an tọa rồi hỏi:


- Chẳng hay nhị vị từ Bắc Kinh đến tìm bổn tướng sĩ vì chuyện gì?


Chàng lấy ra một hộp nhỏ, mở nắp đặt lên bàn. Những viên ngọc quý phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Trị giá số châu báu này không dưới một vạn lượng bạc. Vân Long tươi cười vòng tay nói:


- Tiểu nhân buôn hàng đường biển, nay định mở một tuyến vận tải từ Mãn Châu đến Sơn Đông. Chút lễ mọn này xin tổng trấn thu nhận và tạo d dàng cho thuyền hàng của tiểu nhân ra vào. Thú thật, tiểu nhân cũng là người thân của tín của Vương thừa tướng. Chỉ vì tổng trấn bận việc quan, nhiều năm chưa về nhà nên không biết đấy thôi.


Chàng bèn tả lại cách trang trí trong phủ đệ thừa tướng, cả những vật nằm trong thư phòng, ngục thất cũng đều nói rõ.


Mấy năm trước, Tài thần thường hay đưa chàng đến đó chơi, được Vương thừa tướng và phu nhân hết lòng yêu thương nên tha hồ chạy nhảy khắp phủ, chẳng kiêng kỵ chỗ nào.


Vương Hàng nghe chàng kể vanh vách bắt buộc phải tin. Nhưng hắn là người trọng phép nước, đại nghĩa diệt thân, nên khẳng khái bảo:


- Cho dù túc hạ có là người tâm phúc của phụ thân ta đi nữa, ta cũng thể nhận số châu báu này. Còn chuyện buôn bán, cứ theo vương pháp mà làm. Nếu túc hạ là người chân chính, trung thực thì chẳng có gì phải sợ bọn ta tra xét.


Nói xong gã đứng dậy đưa tay ti n khách. Vân Long thầm khâm phục, xua tay bảo:


- Khoan đã, tiểu nhân trước khi đến đây đã ghé qua dinh tuần phủ và được người vui vẻ chấp thuận. Lẽ nào tổng trấn lại khách nể mặt họ Tô.


Vương Hàng trợn mắt, đập bàn quát:


- Tô Xuyên là kẻ sâu mọt, ta chỉ thi hành chức trách của mình, sao lại phải nể mặt lão?


Chàng đổi giọng nghiêm nghị hỏi:


- Ngài cũng biết họ Tô là hạng sâu mọt sao không viết tấu biểu dàn hạch lão gửi về triều đình? Như vậy có đáng mặt bề tôi của Đại Minh chưa?


Họ Vương ngỡ ngàng, chăm chú quan sát tên lái buôn lạ mặt này. Dung mạo y tầm thường nhưng đôi nhãn thần uy nghi khiếp người. Gã buồn rầu nói:


- Túc hạ có biết rằng mọi tấu chương từ các nơi về đều phải qua tay thái sư, rồi mới đến được ngự thư phòng? Ta đã ba lần dâng biểu mà nào có được gì, Tô Xuyên còn cười vào mũi ta nữa. Thôi, nhị vị về đi. Ta dù không vạch tội được Tô Xuyên cũng cố giữ đạo trung thần, quyết chẳng nhận của hối lộ.


Chàng bật cười khanh khách:


- Giỏi lắm! Quả không hổ là giòng dõi trung lương. Ta có một vật quý, ngươi không xem không được.


Dứt lời, chàng đứng dậy giơ cao ngọc bài, miệng hôm:


- Tổng trấn quân vụ Sơn Đông Vương Hàng tiếp chỉ! Họ Vương nghe như sét đánh bên tai vội quỳ xuống:


- Thánh thượng vạn tuế! Chàng đợi gã lạy xong ba lạy, truyền cho đứng lên rồi trao thánh chỉ.


Đọc xong, Vương Hàng khoan khoái vòng tay:


- Cũng may ty chức lòng dạ quang minh, nếu không đã mắc bẫy Hầu gia rồi.


Chàng bảo hắn ngồi xuống, dặn dò kế hoạch diệt trừ Tô Xuyên ngay trong ngày tết đoan ngọ.


* * * Sáng mùng năm tháng năm, cửa dinh tuần phủ Sơn Đông mở rộng, để đón người đến dâng lễ vật và nạp tiền hối lộ định kỳ. Đầu giờ tỵ, không hiểu sao Vương tổng trấn lại cùng mấy tên quân đem quà đến.


Đây quả là chuyện lạ, vì bao năm nay hai người như nước với lửa, làm gì có chuyện quà cáp qua lại? Tô tuần phủ đắc ý, thầm nghĩ có lẽ tên tổng trấn cứng đầu này đã chịu lép.


Lão tươi cười ra tận cửa đón tiếp:


- Thật vô cùng hân hạnh được tổng trấn đến thăm.


Trong khách sảnh của phủ là mười mấy bàn bát tiên, ngồi đầy những chủ hiệu buôn của Sơn Đông. Họ đến đây, đem theo vài trăm lượng để đổi lấy mấy chén rượu nhạt. Dù lòng đau như cắt vẫn gượng cười tươi.


Lát sau, chưởng quầy của Sơn Đông đệ nhất khách điếm cũng đến. Đi theo lão là đôi nam nữ trẻ tuổi, tay bưng hộp lễ vật.


Tô Xuyên là lão hồ ly nên không hề tiếc nụ cười, vui vẻ bảo a hoàn nhận quà rồi mời khách an tọa. Bọn họ Đơn điềm nhiên đến ngồi cạnh Vương Hàng. Tổng trấn vui vẻ bắt chuyện.


Nhắm chừng đã đông đủ, Tô tuần phủ đứng dậy vòng tay cười hể hả:


- Chư vị quá thương bổn quan nên ngày lễ tết nào cũng đến thăm. Xin mời dùng ít chén rượu nhạt để bổn quan được hết tình địa chủ.


Mọi người chưa kịp nâng chén thì Đơn Hy đã cười ha hả, quay sang cử tọa nói.


- Khoan đã! Nhân dịp này chúng ta dâng luôn lệ phí tháng năm cho tuần phủ đại nhân rồi hẳn uống rượu. Tại hạ chỉ sợ lát nữa uống say quá lại quên mất.


Tô Xuyên thấy có mặt họ Vương không khỏi ngượng ngùng, nhưng lão cho rằng tổng trấn chẳng cách nào hạ bệ được mình, nên gượng cười vòng tay đáp:


Chư vị mau mắn như vậy, bổn quan xin cảm tạ.


Cử tọa tuần tự đến trao phong bì đựng ngân phiếu. Ngoài bìa có ghi rõ tên của hiệu buôn.


Người cuối cùng vừa đưa xong, họ Tô định bảo a hoàn đem vào trong cho phu nhân, thì Vương tổng trấn đã đưa tay ngăn lại:


- Tuần phủ hãy chờ tiếp thánh chỉ xong rồi hãy đem cất cũng không muộn.


Tô Xuyên giật mình ngơ ngác. Giọng của họ Vương rất lớn nên ai nấy đều nghe, xôn xao chờ xem sự việc.


Chàng công tử đi cùng Đơn Hy chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng đưa cao một vật rồi hô:


- Tuần phủ Sơn Đông Tô Xuyên tiếp chỉ! Thấy ngọc bài như thấy mặt vua nên họ Tô vội quỳ xuống khấu lạy.


Bọn hào phú Sơn Đông cũng vậy.


Vân Long sang sảng tuyên đọc, kết tội họ Tô là tham quan, vơ vét của cải lê dân, hà hiếp kẻ thế cô, cưỡng đoạt đất đai.


Chứng cứ rành rành, không cách nào chối cãi, Tô Xuyên chết điếng người van lạy:


- Xin khâm sứ nể mặt thái sư, nương tay cho ty chức được nhờ.


Chàng cười nhạt dõng dạc nói:


- Quân pháp bất vị thân, hoàng thượng đã xuống chỉ bảo ta chém ngay để làm gương, dù có là hoàng thân quốc thích cũng không tha. Vương tổng trấn, mau lôi lão ra trước sân chém đầu.


Họ Vương tuân lệnh, lột áo mão, bảo hai tên tùy tùng lôi xệch họ Tô ra.


Lát sau y trở lại với chiếc thủ cấp đẫm máu trên tay.


Vân Long mời mọi người an tọa rồi bảo:


- Hoàng thượng thấu hiểu nỗi cơ cực của bá tánh Sơn Đông nên sai bổn khâm sứ đến đây trừng trị họ Tô. Xin chư vị cùng nhau ký vào một bản sớ để ta đệ trình lúc hồi kinh. Chức tuần phủ sẽ do Vương tổng trấn tạm thời kiêm nhiệm, sau này bộ lại sẽ chọn người tài đức đến thay.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cao thủ

Cao thủ

- Mày có thấy ai... khả nghi trên xe không? Trà chun mũi lại: "Khả nghi ư? Làm gì có!"

28-06-2016
Quy luật tự nhiên

Quy luật tự nhiên

"Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó

23-06-2016
Cơn say cuối cùng

Cơn say cuối cùng

Đó là lần đầu tiên anh nói dối Hân. *** Tin nhắn đến từ một số máy lạ: - Anh

29-06-2016
Chuyện ở cafe Đinh

Chuyện ở cafe Đinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em xin

25-06-2016
Bạc hà nhỏ

Bạc hà nhỏ

Nó đã nghĩ rằng sẽ chẳng có ai bước vào cuộc sống của nó và làm đảo lộn cuộc

24-06-2016
Sẵn lòng giúp đỡ

Sẵn lòng giúp đỡ

Chạy khắp rừng thấm mệt, anh Nai muốn nghỉ ngơi chút đỉnh. Anh nằm xuống bãi cỏ

24-06-2016
Em chỉ là công nhân

Em chỉ là công nhân

(khotruyenhay.gq) 24 tuổi, Chị tốt nghiệp Đại học với một cái ngành được coi là

28-06-2016
Vẫn chưa chịu cưới

Vẫn chưa chịu cưới

(khotruyenhay.gq) Cha mẹ Hiển đưa mắt nhìn nhau, cùng thốt lên ba chữ: "Bệnh đường

30-06-2016