Chàng gọi một vò rượu Phần Sơn Tây và mấy món ăn địa phương. Họ hóa trang thành dung mạo tầm thường, không xấu cũng không đẹp nên chẳng ai chú ý đến.
bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng vừa uống rượu vừa nghĩ cách gặp mặt phó tổng đốc Chu Xương Ly. Bỗng từ ngoài một toán quan quân độ khoảng mười nò bước vào. Tiểu nhị mau mắn ghép hai bàn làm một rồi mời bọn họ ngồi.
Một hán tử mặt đen, không râu mặc áo võ quan nói với các động sự:
- Chúng ta nên uống ít thôi để lát nữa còn xem Chu phó tổng đốc gieo xúc xắc với bọn thích khách Mãn Châu.
Cả toán tán thành, chỉ uống vài ly, ăn cho no rồi đứng dậy tính tiền.
Vân Long đưa mắt ra hiệu cho ái thê rồi bước đến bên bàn của bọn quan quân vòng tay thi lễ :
- Tiểu sinh họ Tiêu cùng ái thê mới kết hôn, dắt nhau đi ngoạn cảnh vật các nơi, vừa mới đến đây. Chư vị là những bậc anh hùng, công lao hãn mã, ngày đêm gìn giữ cương thổ. Tiểu sinh vô cùng kính phục nên xin được vinh hạnh chiêu đãi bữa cơm này.
Bọn chúng thấy chàng văn nhã, hết lời ca tụng công lao, lại đề nghị bỏ tiền ra thanh toán giùm bữa ăn nên phấn khởi gật đầu.
Hán tử mặt đen, có vẻ là chỉ huy, vỗ vai chàng bảo:
- Công tử có lòng như vậy, anh em ta không dám chối từ. Xin đa tạ và tạm biệt. Bọn ta còn phải nhanh chân đi đến đổ trường.
Chàng giả đò ngượng ngùng, gãi đầu nói:
- Tiểu sinh cũng có máu đỏ đen, chẳng hay có thể theo hầu chư vị được không?
Bọn lính cười ầm lên:
- Được, công tử quả là người sảng khoái. Chúng ta cùng đi vậy.
Đổ trường không nằm trên trục lộ chính mà lại ở trong một con đường nhỏ. Cái tên của nó sặc mùi son phấn:
Di Hồng đổ trường.
Khi bước vào trong mới biết đây là một kỹ viện kiêm đổ trường.
Kẻ nào nghĩ ra được sự kết hợp giữa hai loại hình sanh ý này quả là một thiên tài.
Di Hồng đổ trường có hai tầng, tầng trên có lẽ là kỹ viện. Tầng dưới bày hơn hai mươi bàn đổ bác, bài cẩu, mạt chược, tài xỉu, gieo xúc xắc. Bàn nào cũng đầy ắp người.
Chiếc bàn ở giữa sảnh là đông nhất, họ lặng im theo dõi cuộc chơi. Vân Long theo chân bọn quan quân đến đứng xem, thì ra các đối thủ đang chơi trò đổ xúc xắc. Một bên là ba người Mãn Châu, một bên là ba hán tử mặc quan phục võ tướng. Người ngồi giữa tướng mạo hiên ngang, râu hàm én, có lẽ là Chu Xương Ly.
Họ Chu đẩy ra một xấp ngân phiếu, cầm lấy ba hạt xúc xắc rồi bảo:
- Tõi hạ chỉ còn năm ngàn lượng bạc, xin hầu chư vị.
Gã Mãn Châu cao gầy, mũi gẫy, đôi mắt sâu linh lợi, cũng lặng lẽ đếm đủ năm ngàn lượng rồi đặt ra.
Chu Xương Ly nắm chặt ba hạt ngà voi, thầm khấn vái rồi gieo vào chén. Mọi người chung quanh ồ lên khi thấy hai mặt lục, một mặt ngũ.
Họ Chu tỏ vẻ đắc ý, nói với đối thủ:
- Đến lượt Đa huynh.
Họ Đa lầm lì đưa những ngón tay dài, trắng trẻo hốt ba hạt xúc xắc nhồi trong lòng bàn tay rồi buông xuống.
Vân Long chú tâm quan sát, nhận ra gã này thủ pháp vô cùng tinh xảo.
Ba mặt lục phơi lên, phe quan quân chết đứng cả người.
Chu Xương Ly uể oải bảo:
- Tại hạ hôm nay gặp vận đen, xin hẹn hôm khác.
Lão người Mãn mập mạp cười giả lả nói:
- Được thua là chuyện thường tình, anh em tại hạ đến đây cốt để mua vui. Chu huynh nghỉ sớm làm bọn ta thất vọng vô cùng. Hay là ta sẽ cho huynh mượn thêm một vạn lượng nữa để gỡ lại?
Họ Chu lắc đầu:
- Không được! Tại hạ đã thiếu chư vị ba vạn lượng. Trăm mẫu rừng trà chỉ đáng giá thế thôi. Nếu thiếu hơn nữa không cách nào trả nổi, chẳng lẽ để thê tử ra đường mà ở hay sao? Ngày mai tại hạ sẽ đem văn tự rừng trà đến cho túc hạ.
Chàng thầm cảm phục họ Chu, y là người hào sảng, coi tiền tài như phấn thổ nhưng vẫn biết dừng chân đúng lúc. Chàng móc ra tờ ngân phiếu năm vạn lượng đặt xuống trước mặt Xương Ly rồi cười bảo:
- Chu huynh! Tiểu đệ xin mua trăm mẫu rừng trà ấy với giá năm vạn lượng. Huynh cứ trả cho họ ba vạn, còn hai vạn làm vốn chơi tiếp xem sao?
Họ Chu giật mình, ngước mặt nhìn lên, thấy một thư sinh áo trắng, dong mạo tầm thường, đứng bên là một nữ lang chẳng lấy gì làm xinh đẹp. Ba gã người Mãn nhếch mép cười lén công tử ngu xuẩn.
Xương Ly suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không được! Món hàng chỉ đáng giá ba vạn, công tử trả giá như vậy là hớ rồi, tại hạ không thể bán được.
Chàng biết gã này khảng khái nên tìm cách khác:
- Chu huynh là người thẳng thắn hiếm có. Tiểu đệ xin phép được góp vốn với huynh để thử vận may với ba ông bạn người Mãn này.
Chàng lấy thêm ra tờ ngân phiếu một vạn lượng đặt xuống rồi bảo:
- Ba vạn là tiền Chu huynh bán rừng trà, ba vạn kia là phần của tiểu đệ.
Xin huynh cứ phóng tay, đệ đang thời kỳ hồng vận, quyết không thể nào thua được.
Xương Ly thấy chàng hào sảng như vậy cũng đành liều mạng bồi tiếp:
- Thôi được, tại hạ sẽ cố thử xem.
Gã đẩy tờ một vạn lượng ra:
- Xin mời Đa huynh gieo trước.
Gã cao gầy thản nhiên đặt tiền rồi gieo xúc xắc. Ba hạt ngà voi reo vang trong chiếc chén sứ Giang Tây, rõ ràng đều muốn ngữa mặt lục lên.
Nhưng không hiểu sao lại đảo qua rồi nằm im. Nhất, nhị, tứ là bảy điểm.
Phe họ Chu mừng rỡ reo hò. Xương Ly vững dạ gieo xuống, ba hạt xúc xắc nhảy múa. Hai hạt ngưng trước lộ ra mặt Nhất, Nhị, mọi người hồi hộp chờ đợi. Cuối cùng hạt thứ ba dừng lại phơi ra mặt Lục. Xương Ly thở phào đưa tay vơ hai tờ ngân phiếu. Gã họ Đa biến sắc, đâm ra nghi ngờ thủ pháp của mình.
Họ Chu phấn khởi đặt luôn hai vạn lượng, bọn quan quân dưới quyền cũng vét túi đặt theo. Tổng cộng là hai vạn bốn ngàn năm trăm lượng.
Lần này xương Ly gieo trước, hai mặt nhất một mặt tam. Gã tái mặt vì đã là số điểm nhỏ nhất, đối phương chỉ có thể thua trong trường hợp hai nhất một nhị. Lương tháng của bọn lính nằm ở trên bàn nên chúng rất thất vọng, trong bụng chửi thầm thượng cấp.
Họ Đa cười mát, gieo xúc xắc vào chến. Ba hạt xoay chuyển một hồi rồi nằm im. Tiếng reo hò của mấy chục người vang lên như sấm. Kỳ tích đã xuất hiện, họ Đa chỉ được bốn điểm.
Ba gã người Mãn trao đổi với nhau vài câu thổ ngữ khó hiểu rồi đưa mắt quan sát chung quanh, nhất là chàng công tử đáng ngờ kia. Nhưng họ thấy hai tay chàng vẫn chống lên cạnh bàn, không hề có cử chỉ gì.
Tiêu công tử vui vẻ bảo họ Chu:
- Chúng ta đang gặp may, Chu huynh đặt cả chín vạn lượng đi.
Xương Ly cả đời chưa bao giờ trong một ván dám đặt số bạc lớn như vậy nên cũng run tay. Nhưng lẽ nào lại không bằng tên công tử non choẹt này?
Hắn liền cắn răng đẩy ra cả vốn lẫn lãi. Đám thuộc hạ cũng hứng chí đặt theo hơn ngàn lượng. Tổng cộng là chín vạn chín ngàn lượng bạc.
Tên họ Đa nói gì với lão mập không rõ. Chỉ thấy lão gật đầu, đưa ra một tờ ngân phiếu mười vạn lượng. Họ Đa định lấy lại một ngàn lượng thì mụ chủ nhân đã nhanh chóng đặt thêm cho đủ số. Mười vạn lượng là ván bài lớn nhất lịch sử đổ trường vùng Sơn Hải Quan.
Lần này họ Đa gieo trước, hai mặt lục, một mặt ngũ. Toàn trường câm lặng như tờ, những người theo phe Chu phó tổng đốc cố nén tiếng thở dài. Nhưng gã Mãn Châu lại cau mày, dường như chưa vừa ý.
Chu Xương Ly toát mồ hôi lạnh, cố trấn tĩnh để gieo. Hai mặt lục ngửa ra, còn hạt thứ ba như bị ai thao túng cứ quay tít mãi. Trán họ Đa ướt đẫm và máu miệng rỉ ra, cuối cùng hắn bật lên một tiếng đau đớn. Viên xúc xắc dừng lại. Số người đứng xem canh bạc này đã lên đến hơn hai trăm, họ đứng cả lên các bàn trong sảnh. Vì vậy, tiếng hoan hô càng lớn hơn gấp bội. Ba mặt lục là điều không ai ngờ đến.
Xương Ly chậm rãi vơ đống ngân phiếu về phía mình rồi hỏi:
- Đa huynh có sao không? Chư vị vẫn bảo thắng thua là chuyện thường tình sao lại đến nỗi thổ huyết ra như vậy?
Họ Đa lắc đầu không nói nên lời. Xương Ly trả cho gã ba vạn lượng, cười mát bảo:
- Đa huynh hôm nay không được may mắn, có lẽ nên dừng lại đây, hôm khác gặp lại.
Họ Đa chỉ Vân Long hậm hực nói:
- Nếu người này chịu đi chỗ khác thì ta sẵn sàng bồi tiếp đến cùng.
Chàng mỉm cười:
- Nếu quả thật tiểu sinh đem lại vận sui cho túc hạ thì xin được phép rút lui, ra ngoài uống rượu. Còn Chu huynh cứ việc đặt hết mười lăm vạn lượng. Xong ván này dù thắng hay thua cũng nghỉ.
Xương Ly không chịu:
- Công tử là thần hộ mạng của ta, không có ngươi làm sao ta dám chơi tiếp?
Nói xong, gã định đứng lên nhưng chàng đã đưa tay ấn xuống:
- Chu huynh nghe lời tiểu đệ đi mà! Họ Chu thấy bàn tay chàng công tử nặng như núi, dù cố vận toàn lực cũng không cách nào đứng lên được. Gã kinh hãi định hỏi cho ra lẽ thì đã nghe bên tai tiếng người nhỏ như muỗi kêu:
- Chu huynh yên tâm, còn có tiện muội đứng đây.
Xương Ly liếc qua, thấy Ngọc Yến nháy mắt ra hiệu, gã biết ngay mình may mắn được hai đại cao thủ giúp đỡ, liền vững dạ bảo họ Đa:
- Được, đây là ván cuối cùng, tại hạ đặt mười lăm vạn.
Vân Long lặng lẽ bỏ ra ngoài kiếm rượu uống. Đám kỹ nữ lập tức vây quanh chuốc chén. Còn Ngọc Yến vẫn đứng sau lưng Xương Ly.
Họ Đa thở phào, quay sang nói nhỏ với lão béo. Lão này càu nhàu nhưng vẫn móc lưng lấy ngân phiếu.
Mụ chủ nhân cùng đám quan quân quyết chí ăn thua, đặt luôn hai vạn lượng. Tổng cộng là mười bảy vạn.
Số bạc trên tay họ Đa dư hai ngàn lượng, gã rút lại đưa trả gã béo rồi đặt cả ra. Gã quan sát thấy chàng công tử kia đang ngồi nhâm nhi, đùa cợt với mấy kỹ nữ nên yên tâm gieo xuống. Ba mặt lục lạnh lùng ngửa lên.
Họ Chu chỉ còn cách đổ được ba mặt nhất, gọi là Mãn Đường Hồng, thì mới mong thắng được.
Gã đang bối rối bỗng nghe bên tai có một giọng thánh thót của nữ nhân:
- Chu huynh cứ vững tâm, gieo xong đặt tay úp xuống mặt bàn. Cách chén độ một thước, cố giữ im không được xê dịch.
Xương Ly thấy một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đặt trên vai hữu, gã y lời làm theo. Vừa gieo xong, một lượng kình lực kín đáo chạy từ vai đến đầu ngón trỏ rồi thoát ra tác động vào chén đựng xúc xắc. Ngón tay gã chấn động vì một lực đạo phản kháng nào đó, chỉ chực dời chỗ. Họ Chu vận toàn lực ra giữ im, mồ hôi tuôn ra như tắm. Đột nhiên họ Đa hét lên một tiếng, bật ngữa ra sau, thổ huyết lên láng. Ba hạt xúc xắc dừng lại, khoe lên ba mặt nhất đỏ tươi.
Hai lão già người Mãn lẳng lặng dìu họ Đa bước ra cửa mất dạng.
Xương Ly đếm đủ bốn vạn lượng đưa cho mụ chủ đổ trường và đám thuộc hạ rồi đứng dậy.
Gã biết đôi phu thê này là cao nhân nên vội vã bước đến bên vòng tay vái tạ:
- Tại hạ đội ơn công tử đã ra tay tương trợ.
Chương trước | Chương sau