Insane
Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa - Chương 10

↓↓

Thiên Xích thấy không khí có vẻ nặng nề nên góp lời:

bạn đang xem “Bích nhãn thần quân - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Long đệ biết không, ta và Bạch Lý huynh đưa bốn vị vương tử này đi săn sơn dương. Ghé lại đây định xin ít nước. Nào ngờ thấy tuấn mã của Long đệ, ta bảo lão tộc trưởng tả lại hình dáng thì quả đúng là Long đệ và hai chàng hộ pháp họ Tả nên nán lại chờ. Sao Long đệ xuất quan mà không đến tìm ta ngay?


Vân Long đáp:


- Tiêu huynh tha lỗi, đệ đến đây thấy cảnh núi non hùng vĩ nên muốn thưởng ngoạn đôi ngày rồi mới tìm đến Tiêu huynh.


Thiên Xích lấy dao nhỏ xẻo thịt dê nướng bỏ vào chén mỗi người. Bốn vương tử Mông Cổ thản nhiên bốc ăn, chẳng cần đến đũa.


Chủ nhân căn lều đã dành vị trí tôn quý nhất cho các vương tử, đó là ngồi quay mặt ra cửa lều. Nhưng thực ra, vị trí ấy hoàn toàn bất lợi nếu từ ngoài một hai cung thủ có nhã ý muốn tặng cho họ vài mũi tên.


Không may là, đột nhiên có người hiểu điều đó. Nhưng mũi tên được bắn theo phép liên châu gồm chín mũi hướng về phía Gia Luật Sở Hoa.


Vừa nghe tiếng dây cung bật, thanh kiếm của Độc Cô Thiên đang nằm trên đùi bỗng chui ra khỏi vỏ và dệt một màn lưới kiếm ảnh, chặn dừng sáu mũi trường ti n. Còn lại ba mũi vẫn bay thẳng đến lồng ngực Vương tử. Nhưng khi chúng bay đến trước mặt Vân Long thì đột nhiên rơi xuống, chia thành mười hai khúc. Aùnh kiếm chỉ lóe lên rồi tắt lịm. Thiên Xích và Bách Lý Hồng ngồi gần cửa lều nhất nên tung mình ra truy tìm hung thủ nhưng hắn đã mất dạng.


Vương tử chắp tay cảm tạ:


- Nếu không có nhị vị tráng sĩ thì bản vương đã bỏ mạng rồi.


Vân Long và Độc Cô Thiên chỉ cúi đầu đáp lễ mà không nói gì. Lúc ngẫng lên, Vân Long thoáng thấy trong đôi mắt Gia Luật Sát lấp loáng những tia kỳ lạ. Chàng nhớ lại lúc nãy, dù ngồi cạnh bên Sở Hoa, hắn vô cùng điềm tĩnh, như biết trước những mũi tên kia không phải dành cho hắn.


Đêm ấy, bọn họ không ai ngủ được. Độc Cô Thiên, Tả Kiếm, Tả Phi cảnh giới bên ngoài. Vì có bọn người Mông nên Thiên Xích và Bách Lý Hồng không hỏi gì Vân Long về cục diện Trung Nguyên.


Rạng sáng, Thiên Xích dẫn mọi người về trang trại chỉ cách đó chừng năm mươi dặm. Thiên Xích vốn là người Hán nên vẫn giữ nếp ăn ở cũ.


Nhà cửa xây dựng y như ở Trung Nguyên, chung quanh trồng nhiều cây cối và có cả vườn hoa, non bộ.


Về đến nơi, Sở Hoa lập tức cùng với đám vệ sĩ trở lại bản doanh, lúc chia tay hắn nói với Vân Long:


- Ta dù chỉ là một tiểu vương nơi hoang mạc nhưng cũng biết anh em công tử là bậc cao nhân võ công xuất chúng. Ta kính mời các vị ghé thăm bản doanh để ta có dịp đền ơn cứu mạng.


Vân Long nghiêm sắc mặt bảo:


- Vương tử có tin chắc rằng mình sẽ về đến nhà an toàn chăng? Tại hạ chỉ sợ không quá nửa đường, các hạ đã vong mạng rồi.


Sở Hoa kinh hoàng nhìn Thiên Xích hỏi ý. Thiên Xích biết chàng trí tuệ phi phàm, liệu việc như thần nên gật đầu bảo:


- Long đệ chưa bao giờ nói sai điều gì.


Gia Luật Sát cười ngạo ngh chỉ đội vệ sĩ nói:


- Vương huynh khéo lo, với đoàn vệ sĩ này còn ai dám đụng đến chúng ta nữa.


Vân Long quay sang Thiên Xích dùng Vô Tướng Truyền Âm hỏi nhỏ:


- Giao tình giữa Tiêu huynh và Gia Luật Sở Hoa thế nào?


Thiên Xích nói:


- Sở Hoa là người yếu đuối nhưng rất tốt. Ông chủ trương hòa bình giữa các bộ tộc và cả với Trung Nguyên. Ta quen ông ta đã mười năm, giao tình rất thâm hậu. Vương tử còn là bạn hàng lớn nhất của ta.


Vân Long suy nghĩ rồi hỏi tiếp:


- Từ đây đến bản doanh của vương tử bao xa, có địa hình nào có thể đặt phục binh được không?


- Lộ trình chỉ hơn trăm dặm, gần nửa đường phải đi qua một quả đồi cây cối rậm rạp.


Vân Long gật đầu bảo:


- Tiêu huynh tìm cách cầm chân vương tử chừng một tuần trà rồi điều ngay một trăm cung thủ bí mật tiếp cận phía sau quả đồi. Đệ sẽ cho Độc Cô Thiên và hai gã họ Tả theo hổ trợ.


Tiêu Thiên Xích thấy sự tình nghiêm trọng không dám khinh thường nên y theo kế của Vân Long mà hành sự. Lão bước đến bên Sở Hoa cười lớn:


- Phải! Phải! Đệ quên mất vương tử còn có đội thiết kỵ thần dũng bảo vệ. Nhưng dù sao, trước khi chia tay cũng phải uống với nhau vài chung ti n biệt chứ? Đệ sẽ vào lấy hũ Bách Hoa Tửu chôn đã hai mươi năm để các vương tử thưởng thức.


Vừa dứt lời, lão quay mình bước nhanh vào nhà điều động lực lượng rồi bưng hủ rượu bước ra. Một tên thủ hạ đã....


(mất trang).... ngờ trong bộ tộc.


Thiên Xích và Bách Lý Hồng nghe chàng phân tích không khỏi lo lắng cho hậu vận tiểu vương. Thiên Hương từ tối qua tới giờ chưa kịp nói với Vân Long một câu gì, chỉ giương đôi mắt to tròn u uẩn nhìn chàng, Vân Long biết nên quay lại hỏi:


- Thiên Hương, nàng có muốn cùng chúng ta đi xem cuộc tập kích này hay không?


Hương nhi cả mừng gật đầu rồi hớn hở về phòng lấy kiếm.


Chàng nói với Thiên Xích và Bách Lý Hồng:


- Nhị vị đại ca, chúng ta dùng khinh công âm thầm áp sát đấu trường, chờ xem cục diện thế nào rồi hãy tính.


Bốn người vận khinh công phóng về phía ngọn đồi. Thiên Hương công lực còn kém nên chỉ được hơn mười dặm đã tụt lại phía sau. Vân Long chậm lại chờ nàng lên, rồi bảo Thiên Hương đưa một đầu bao kiếm để chàng kéo đi. Còn cách gần một dặm đã nghe tiếng rít của cung tên và tiếng vũ khí chạm nhau vang dội.


Bọn kỵ sĩ người Mông bao thành một vòng tròn, bảo vệ các vương tử và chiến đấu với hơn một trăm tên mặt đồ trắng bịt mặt. Bọn này sử dụng một loại đao cong, giống như Nguyệt Loan Đao. Nhưng trong đó có năm tên sử dụng trường đao, đao pháp rõ ràng xuất xứ từ Trung Nguyên.


Anh em họ Tả đang giáp công một gã có lẽ là thủ lãnh. Đường đao của hắn vô cùng tinh diệu và lợi hại nhưng cũng không chống nổi hai thanh đồng côn nặng nề. Độc Cô Thiên di chuyển khắp nơi để hổ trợ cho đám thủ hạ của Thiên Xích.


Vân Long không muốn phe mình thương vong nhiều nên ra lệnh cho mọi người nhập cuộc. Thiên Xích, Bách Lý Hồng và Thiên Hương chọn bốn tên cầm trường đao, còn Vân Long như bóng mặt tung người bay xuống, luồn qua luồng đao quang búng một đạo Niêm Hoa Chỉ điểm vào Nhuy n Ma huyệt của tên thủ lĩnh.


Tả Phi, Tả Kiếm thấy đối thủ đã bị đại ca điểm ngã, quay sang tấn công hướng khác.


Bọn áo trắng bịt mặt thấy thủ lĩnh đã bị bắt liền tung mình đào tẩu, Vân Long ra hiệu bảo mọi người đừng đuổi theo, chàng để ý thấy vẻ mặt Gia Luật Sát nặng nề, đôi mắt liếc về phía tên thủ lĩnh đang nằm với vẻ lo âu. Bỗng trong đám vệ sĩ của vương tử có một tên giương cung bắn vào gã tù binh. Vân Long đã để ý từ trước nên vung nhuy n kiếm đánh bạt mũi tên đi, rồi chàng phi thân đến bên gã điểm huyệt xách lại quẳng trước mặt Sở Hoa, bảo:


- Vương tử, tên này định giết người diệt khẩu. Xin ngài hãy hỏi hắn xem ai là người chủ sự.


Gã Mông Cổ được giải huyệt, lồm cồm ngồi dậy quỳ trước mặt vương tử nói xí xô xí xào gì đó, khuôn mặt hắn đầy nước mắt.


Vương tử nghe xong quay sang nói với chàng:


- Hắn nói không có ai chủ sự cả, chỉ vì hắn căm giận tên này đã giết chết em họ của hắn nên muốn trả thù mà thôi.


Vân Long chưa kịp nói gì thì nhị vương tử đã rút đao chém vào đầu tên vệ sĩ. Nhưng không may cho hắn, Vân Long nhãn quang sắc bén lại cực kỳ cơ tánh, nên đã kịp đưa kiếm đỡ và nắm cổ gã vệ sĩ quăng về phía sau cho bọn Độc Cô Thiên.


Chàng quắt mắt nhìn Gia Luật Sát:


- Tại sao nhị vương tử lại muốn giết hắn?


Gã cao giọng nói:


- Hắn vô kỷ luật làm mất uy danh của đội vệ sĩ nên không còn đáng sống nữa. Ta phải chém gã để làm gương.


Vân Long làm ra vẻ đang suy nghĩ nhưng thực ra chàng ngấm ngầm dùng Vô Tướng Truyền Aâm ra chỉ thị cho Thiên Xích, Bách Lý Hồng:


- Nhị vị đại ca mau đến bên Sở Hoa tìm cách đưa ông ta rời xa toán vệ sĩ.


Hai người lập tức làm theo lời chàng. Họ tươi cười bước đến nắm tay Sở Hoa nói:


- Thôi, nguy hiểm đã qua, vương tử hãy lại đây ngồi nghỉ, đệ có mang theo bầu rượu. Chúng ta cùng uống vài chung giải khát.


Sở Hoa nãy giờ sợ hãi đến khô cả cổ họng nên lập tức đi theo họ Tiêu.


Khi thấy Sở Hoa đã đến được chỗ an toàn, Vân Long bước đến bên hai gã tù binh, chỉ vào tên vệ sĩ, cao giọng nói với ông ta:


- Vương tử, gã này chính là tên hung thủ đêm qua đã ám sát ngài.


Cả Sở Hoa lẫn Gia Luật Sát đều giật mình.


Vân Long nói tiếp:


- Nếu không tin, ngài có thể hỏi đám vệ sĩ xem đêm qua hắn có ra ngoài hay không?


Sở Hoa quay sang hỏi tên đội trưởng, gã này gật đầu nói:


- Bẩm vương tử, đêm qua Lỗ Xích Đài quả có xin ra ngoài mua rượu khoảng một canh giờ sau mới trở về.


Vương tử đùng đùng nổi giận chỉ vào mặt Lỗ Xích Đài chửi bới một hồi.


Vân Long ngăn ông ta lại rồi nói:


- Xin vương tử hãy hứa tha thứ cho hắn nếu chịu khai ra ai là kẻ chủ mưu.


Sở Hoa dùng tiếng Mông phủ dụ tên vệ sĩ. Lát sau hắn có vẻ xiêu lòng nên gật đầu.


Gia Luật Sát biết cơ mưu đã bại lộ, bật cười lớn nói:


- Vương huynh không cần hỏi nữa, chính ta là kẻ chủ mưu đây.


Sở Hoa thất sắc hỏi lại:


- Ta với ngươi là anh em ruột thịt, cái gì của ta cũng là của ngươi, sao lại nỡ ám hại ta?


Gia Luật Sát nói với giọng giận dữ:


- Ngươi chỉ là kẻ yếu đuối, nhu nhược, không dám đánh Đông, dẹp Bắc, mở rộng cương thổ của người Mông Cổ. Nếu là ta, Vạn Lý Trường Thành chỉ là một con đê nhỏ.


Sở Hoa buồn rầu lắc đầu nói:


- Ngươi là kẻ tàn ác, ích kỷ nên không nghĩ gì đến sự an lạc của chủng tộc. Chiến tranh chỉ đem lại tang tóc, thương đau chứ nào có ích lợi gì?


Ông dừng lại giây lát rồi nói với giọng cương quyết:


- Ta nghĩ đến hương hồn song thân tha cho ngươi lần này. Ngươi hãy dẫn thủ hạ đi đi và đừng bao giờ cho ta thấy mặt nữa.


Ông ta quay lại bảo đám vệ sĩ:


- Trong các ngươi, ai là thủ hạ của nhị vương tử thì hãy theo hắn, ta hứa sẽ không làm khó d gia đình của những người ra đi.


Bọn vệ sĩ đồng quỳ xuống, đội trưởng Oa Khoát Biệt dõng dạc tuyên thệ:


- Trong anh em bọn tiểu nhân cũng có vài kẻ nghe theo lời dụ dỗ của nhị vương tử, nhưng hôm nay trước tấm lòng độ lượng và yêu thương giống nòi của vương tử, chúng tôi xin thề với Đức Phật trên trời, nguyện một lòng tận trung tới chết.


Người Mông Cổ sùng bái đạo phật nên lời thề kia rất linh thiêng.


Vân Long thầm xét đoán, biết Gia Luật Sát còn nhiều dã tâm nên muốn cảnh cáo hắn:


- Gia Luật Sát! Nếu ngươi muốn khơi dậy cuộc chiến tranh giữa hai chủng tộc Hán, Mông thì hãy nhớ rằng, trước khi tìm được người có võ công cao hơn ta, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện vượt Vạn Lý Trường Thành.


Dứt lời, chàng vận công lực đến độ chót, đôi mắt tỏa ánh sáng xanh biếc, thânh kiếm hợp nhất hóa thành một luồng kiếm quang bay đến ngọn cây cách đó năm trượng. Kiếm ảnh bay lượn, bao trùm mục tiêu.


Khi chàng đáp trở lại chỗ cũ thì muôn ngàn chiếc lá rụng xuống, chỉ còn trơ lại những nhánh cây trơ trụi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Chiếc cốc vỡ

Chiếc cốc vỡ

Anh tặng cô một chiếc cốc sứ trắng nhân ngày sinh nhật. Trên mặt cốc có in hình anh

29-06-2016
Nhân nào quả nấy

Nhân nào quả nấy

 Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên

01-07-2016
Thư chưa gửi chị

Thư chưa gửi chị

Một góc tối trong căn gác nhỏ đơn sơ, một khoảng lặng bao trùm một vùng đất "lắm

23-06-2016
Đám cưới trên biển

Đám cưới trên biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Áo bông chần ngày Tết

Áo bông chần ngày Tết

Hồi bà nội tôi còn sống, gần đến tết, vào những ngày nắng ráo, nội thường mang

27-06-2016
Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và con vẹt

Nhà vua và hoàng tử mỗi người nuôi một con Vẹt. Hai con Vẹt ấy cũng là hai cha con.

24-06-2016