XtGem Forum catalog
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 4 - Theo dấu thần long

↓↓
Cũng ngay trong lúc ấy Long Phi cùng các sư đệ muội đang ở hướng bắc Hoa Sơn, đường núi gập ghềnh, cây cối rậm rạp khiến bước chân y tuy nhanh nhưng rất khó khăn.


Bàn tay thon mềm của Quách Ngọc Hà âu yếm nắm lấy bắp tay rắn chắc của Long Phi, thân hình mảnh mai cũng tựa vào người y, mặc dù khinh công nàng cao hơn chồng, võ công cũng chưa hẳn đã kém hơn, song nàng lại có vẻ như nếu không có sức mạnh và sự bảo vệ của Long Phi thì sẽ chẳng thể di chuyển được chỉ một bước ở trong thâm sơn này.


Nàng đã khôn khéo tạo cho chồng lòng tin và tự ái, khiến Long Phi tin là giữa hai người, y là kẻ mạnh, song thật sự ai là kẻ mạnh chỉ trong thâm tâm nàng hiểu rõ.


Theo sau hai người là Vương Tố Tố, nàng thì không cần đến sự giúp đỡ của Thạch Trầm mặc dù trên mặt nàng đã ướt đẫm mồ hôi, nên Thạch Trầm đành ân cần đi theo sau lưng nàng.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bốn người cơ hồ đã sục tìm khắp mạn núi này, song vẫn chưa phát hiện được điều gì khác lạ, chàng không có dấu tích do sư phụ họ lưu lại.


Mọi người đều im lặng trong suốt thời gian qua, sau cùng Quách Ngọc Hà khẽ nói:


- Không tìm được đâu !


Long Phi cũng buông giọng chán chường:


- Không tìm được đâu !


Ngoảnh lại nhìn, Vương Tố Tố khẽ gật đầu, Thạch Trầm buông tiếng thở dài rồi nói:


- Không tìm được đâu !


Quách Ngọc Hà cũng buông tiếng thở dài, tiếp lời:


- Về đi thôi !


Long Phi nhẹ gật đầu:


- Về đi thôi !


Thạch Trầm cũng gật đầu:


- Nên đi về thôi !


Vương Tố Tố nói:


- Có lẽ Nam Cung Bình đang chờ chúng ta.


Thạch Trầm thoáng biến sắc mặt, hồi lâu không thốt nên lời, Quách Ngọc Hà và Long Phi cũng chững bước, ngoảnh lại nhìn Vương Tố Tố, bốn người cùng lẳng lặng nhìn nhau.


Thạch Trầm bỗng nói:


- Phía trước còn có một đoạn đường núi ...


Đột nhiên im bặt nhìn về phía Quách Ngọc Hà.


Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, Quách Ngọc Hà khẽ gật đầu nói:


- Chúng ta đã tìm hết khắp nơi, vậy thì cứ tiếp tục tiến tới thử xem.


Thạch Trầm vội tiếp lời:


- Đúng vậy !


Vương Tố Tố lặng thinh cúi đầu, Long Phi thì hơi thắc mắc không hiểu.


Càng tiến tới, bước chân của họ càng chậm chạp, thế núi càng hiểm trở, phải biết ngọn phong còn có tên là Lạc Nhạn, là ngọn núi cao nhất của Hoa Sơn, thường khi rất ít có người lui tới, vào đêm khuya thế này lại càng hoang lạnh hơn. Quách Ngọc Hà càng nép sát vào người Long Phi, nhưng Vương Tố Tố thì càng rời xa Thạch Trầm hơn.


Vương Tố Tố lúc này nào phải không cần đến sự bảo vệ và dìu đỡ của đôi tay khỏe khoắn, song chẳng qua nàng đã giấu kín niềm mong ước ấy trong tận đáy lòng, ngoài "chàng" ra, con tim nàng không còn đón nhận được tình cảm của một ai khác nữa. Thế nhưng, hiện giờ chàng ở nơi đâu.


Nàng định cố nén nước mắt, song không nén được, cúi đầu xuống, nước mắt tuôn trào, thế là nàng cúi thấp hơn, dưới chân là đất núi màu xám đen. Mặt nàng ràn rụa nước mắt, song nàng không dám đưa tay lau, bởi không muốn để cho Thạch Trầm ở phía sau lưng phát giác niềm đau trong lòng, thế là nước mắt nàng lã chã rơi xuống đất.


Đột nhiên nàng chững bước và bật lên một tiếng sửng sốt, Long Phi và Quách Ngọc Hà lập tức quay phắt lại, Thạch Trầm lướt tới thấp giọng hỏi:


- Việc gì vậy ?


Dưới ánh trăng, chỉ thấy đôi mắt trong sáng của Vương Tố Tố đang sửng sốt nhìn xuống mặt đất. Đất màu xám xịt, xem ra đâu có gì đáng kinh dị !


Quách Ngọc Hà, Long Phi và Thạch Trầm cùng đưa mắt nhìn xuống đất, chỉ thấy một dấu chân sâu chừng ba tấc, thế là ba người cùng bật lên tiếng kêu sửng sốt.


Khoảng đất đá ở đây rất là cứng rắn, người có võ công bình phàm dù dùng lợi khí kim cương bách luyện cũng khó thể khoét được một dấu chân sâu thế này, vậy mà người nào đó lại ấn bàn chân xuống tạo ra được.


Song dấu chân không được ngay ngắn, mà nghiêng chếch sang trái, khéo sau mũi chân lại chỉ đúng vào một ngã rẽ.


Vương Tố Tố chăm chú nhìn, miệng lắp bắp:


- Dấu ... chân này ... giống như là của sư phụ ...


Bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau, hàm ý trong ánh mắt thật không diễn tả được, hoài nghi hay tin tưởng, kinh ngạc hay vui mừng, bốn chữ tình cảm mâu thuẫn ấy hòa lẫn vào nhau.


Hồi sau, Quách Ngọc Hà buông tiếng thở dài thất vọng, đoạn nói:


- Không phải dấu chân của sư phụ đâu.


Tiếng nói tuy rất khẽ, song giọng nói hết sức khẳng định. Nàng không chờ mọi người lên tiếng, lại nói tiếp:


- Dấu chân này tuy xem chừng là của sư phụ ...


Vương Tố Tố nôn nóng tiếp lời:


- Chẳng những kích thước như nhau mà dấu giày cũng như nhau.


Thạch Trầm nhẹ gật gù:


- Hiện nay giới võ lâm còn rất ít người mang loại giày quan đế dày như vậy nữa rồi.


Phải biết nhân vật võ lâm hành tẩu trên chốn giang hồ luôn chú trọng sự nhẹ nhàng tiện lợi, tất nhiên không thích mang loại giày quan nặng nề như vậy, và nhất là mang đi trên đường núi hiểm trở thế này.


Quách Ngọc Hà nhẹ gật đầu:


- Chốn giang hồ hiện nay ngoại trừ sư phụ lão nhân gia, quả rất ít người mang loại giày nặng nề như vậy.


Vương Tố Tố tiếp lời:


- Chốn giang hồ hiện nay ngoại trừ sư phụ, e rằng cũng rất ít người có công lực thâm hậu đến vậy ...


Long Phi mừng rỡ:


- Đúng rồi, sư phụ đã để lại một dấu chân tại đây hẳn là chỉ điểm hướng đi của lão nhân gia đấy.


Vương Tố Tố tán đồng:


- Tiểu muội cũng nghĩ như vậy.


Thạch Trầm trầm ngâm:


- Đúng vậy, nhưng ...


Quách Ngọc Hà bỗng buông tiếng cười khảy:


- Nhưng mọi người đã quên mất một điều !


Thạch Trầm kinh ngạc:


- Điều gì ?


Quách Ngọc Hà vờ nhẩn nha nói:


- Dấu chân này tuy giống của sư phụ, và qua độ sâu xem chừng cũng chỉ sư phụ mới có công lực như vậy, song tuyệt đối không phải do sư phụ để lại, bởi ...


Nàng cố tình kéo dài giọng, đoạn nhấn mạnh từng tiếng nói tiếp:


- Sư phụ lão nhân gia hiện đã không còn công lực thâm hậu như vậy nữa rồi.


Long Phi, Thạch Trầm và Vương Tố Tố đều chưng hửng ngẩn ra một lúc, đoạn chợt hiểu ra buột miệng nói:


- Đúng rồi !


Long Phi đưa tay sờ trán nói:


- Sư phụ đã giảm mất bảy thành công lực, hiện chỉ tương đương với ta làm sao để lại một dấu chân sâu như vậy trên loại đất cứng này.


Đoạn với ánh mắt thán phục nhìn Quách Ngọc Hà và lẩm bẩm nói tiếp:


- Điều này chúng ta ai cũng biết, nhưng trong lúc này chỉ mỗi mình nàng nghĩ đến thôi.


Quách Ngọc Hà nhoẻn miệng cười:


- Mọi người vừa mệt vừa đói, lòng lại căng thẳng, bất kỳ ai cũng dễ quên mất rất nhiều điều.


Vương Tố Tố đang đứng cúi mặt, bỗng ngẩng lên khẽ nói:


- Dấu chân này nếu không phải của sư phụ thì là của ai ?


Đoạn quét mắt nhìn vào mặt mọi người rồi nói tiếp:


- Có ai nghĩ ra được trong đương kim võ lâm, ngoại trừ sư phụ lão nhân gia, còn ai lại mang loại giày nặng nề như vậy lên đây trong đêm khuya hoang vắng thế này, và ai lại có công lực thâm hậu đến vậy ?


Kể từ sau đại hội Hoàng Sơn đã khiến cho tinh anh võ lâm cơ hồ bị tận diệt, trong giới võ lâm quả chưa từng nghe nói người nào có công lực tương đương với Đơn Phụng, Thần Long, nên câu hỏi của Vương Tố Tố đã khiến mọi người cùng nhìn nhau không sao tìm được câu trả lời.


Hồi sau, Long Phi chau mày nói:


- Hay trong giới võ lâm gần đây lại xuất hiện một cao thủ có võ công tuyệt đỉnh.


- Hay sư phụ đã ...


Thạch Trầm nói đến đó bỗng ra chiều trầm ngâm như khó thốt nên lời. Long Phi đưa tay vuốt râu, trầm giọng hỏi:


- Đã như thế nào ?


Thạch Trầm buông tiếng thở dài, chầm chậm lắc đầu. Long Phi khẽ nhíu mày, vẻ nôn nóng nói:


- Sao tam đệ không chịu nói tiếp ?


Quách Ngọc Hà mỉm cười, Vương Tố Tố nói:


- Tam sư huynh không chịu nói thì cứ giữ trong lòng một mình đi thôi.


Đoạn lại cúi xuống nhìn dấu chân dưới đất, thừ ra suy nghĩ:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Sáng ba tối bốn

Sáng ba tối bốn

Ở Tống Quốc có một người rất thích nuôi khỉ, nên người ta đặt cho anh ta cái tên

24-06-2016
Có khi nào mẹ quên con?

Có khi nào mẹ quên con?

"Bệnh nhân mắc chứng suy giảm trí nhớ sẽ mất dần khả năng định hướng không gian,

01-07-2016
Chú hề

Chú hề

Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui

28-06-2016