Nam Cung Bình thoáng đỏ mặt, cúi mặt nghiêm chỉnh nói:
- Không sai, tại hạ đang nghĩ về tuổi tác của cô nương.
Mỹ nhân thở dài ảo não:
- Tuổi tác tôi đừng đoán thì hơn.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nam Cung Bình chưng hửng, lại nghe nàng nói tiếp:
- Như tôi thật chẳng muốn ai nhắc đến tuổi tác nữa.
Hai người cách nhau không đầy ba thước, Nam Cung Bình cúi mặt không dám nhìn ngang liếc dọc, lòng không khỏi vô cùng thắc mắc:
- Thiếu nữ này còn trẻ như vậy, sao lại có giọng điệu già nua thế nhỉ ?
Song lại buột miệng nói:
- Cô nương đang hồi xuân sắc, vì sao ...
Mỹ nhân bỗng đứng phắt dậy, đưa tay sờ má:
- Đang hồi xuân sắc ?
Giọng nói nàng ngập đầy kinh ngạc. Nam Cung Bình chau mày nói:
- Cái tuổi đôi mươi là thời kỳ tươi đẹp nhất trong đời, vậy mà cô nương lại buồn chán, hay trong lòng có niềm đau xót gì đó không xóa tan được ?
Chàng cứ cúi mặt cụp mắt không trông thấy sắc mặt đối phương đang biến đổi liên hồi theo lời nói của mình.
Chàng thoáng dừng, đoạn lại nghiêm chỉnh nói:
- Gia sư đã bảo tại hạ phải tử tế chăm sóc cho cô nương, mong cô nương có thể thổ lộ tâm sự với tại hạ, để cho tại hạ tiện bề ra sức.
Tuy chàng chẳng hiểu vì sao ân sư lại giao thiếu nữ này cho mình, song đã có lệnh của ân sư, dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng thì chàng cũng không bao giờ trái lời, vì vậy chàng mới thốt ra những lời lẽ đầy quan tâm đối với một thiếu nữ chưa từng quen biết.
Nào ngờ chàng vừa dứt lời, mỹ nhân khẽ nói:
- Thật vậy ư ?
Đoạn bỗng quay người bỏ chạy như điên, Nam Cung Bình chưng hửng quát lớn:
- Cô nương đi đâu vậy ?
Mỹ nhân như không nghe thấy, vẫn tiếp tục phóng vút đi, chỉ thấy áo trắng phất phới, mái tóc dài tung bay ra sau, loáng cái đã vọt ra khỏi rừng, khinh công quả là cao siêu tuyệt luân.
Nam Cung Bình bàng hoàng, không kịp suy nghĩ gì khác, thậm chí cũng chẳng màng đến cỗ quan tài kia, vội phi thân đuổi theo ra khỏi rừng, đồng thời lớn tiếng nói:
- Gia sư đã giao cô nương cho tại hạ, có việc gì ...
Phóng mắt nhìn quanh, bóng dáng mỹ nhân đã biến mất, chàng đành im tiếng, phi thân tìm quanh, lòng thầm thở than:
- Nếu nàng bỏ đi mất thì lương tâm mình làm sao yên ổn được đối với sư phụ đây ?
Màn đêm dần buông, tìm kiếm một người trong vùng rừng núi mênh mang thế này, thật chẳng dễ gì hơn mò kim đáy biển.
Nam Cung Bình chỉ đành cắm đầu chạy bừa, chàng ngay cả tên họ của mỹ nhân cũng chưa biết, nên cũng không thể cất tiếng gọi.
Trong tiếng gió rít, bỗng nghe như có tiếng nước chảy róc rách, chàng quả cũng đã khát lắm rồi, bèn quay chạy về hướng phát ra tiếng nước chảy.
Một giòng suối uốn khúc dưới ánh trăng như một dải lụa bạc từ trên đổ xuống, Nam Cung Bình băng qua khu rừng rậm, giòng suối đã hiện ra trong tầm mắt, cơn khát càng thêm dữ dội, lập tức gia tăng cước bộ, lao vút đến bên bờ suối, cúi xuống vừa uống được hai hớp nước trong mát, bỗng nghe trên thượng nguồn có tiếng cười văng vẳng của nữ nhân.
Chàng phấn chấn tinh thần, liền chạy dọc theo bờ suối, lát sau đã trông thấy một cái bóng trắng đang lom khom nhìn xuống giòng nước. Chàng chẳng chút do dự lao tới, bóng trắng nọ vẫn bất động, lúc thì bật cười khúc khích, lúc lại lẩm bẩm:
- Đây là sự thật trong mộng ảo ?
Mãi đến khi Nam Cung Bình đến sát bên cạnh, nàng vẫn thờ thẩn nhìn xuống giòng nước như thể đã hóa đá.
Nam Cung Bình cũng không ngờ thiếu nữ thần bí này khi nãy đã bỏ chạy như điên cuồng lại đến đây nhìn giòng suối đến xuất thần như vậy, chàng thừ ra một hồi, không dằn được cúi xuống nhìn, chỉ thấy dưới làn nước trong vắt hiện lên một gương mặt kiều diễm tuyệt trần, môi treo nụ cười như mẫu đơn nở rộ, Nam Cung Bình cơ hồ nhìn đến ngây dại.
Bóng người dưới nước từ một trở thành hai, vậy mà mỹ nhân trong quan tài vẫn không hề hay biết, lúc này ngoài bóng dáng mình dưới nước, nàng chẳng còn trông thấy gì cả.
Nàng đưa tay không ngừng vuốt má, lại lẩm bẩm:
- Đây quả là sự thật, mình vẫn còn trẻ thế này ...
Nàng bỗng cất tiếng cười vang và nói:
- Thật không ngờ trong tình cờ mình đã biết được thuật trụ nhan mà tất cả phụ nữ trên thế gian này đều mơ ước ...
Nàng bỗng đứng phắt dậy, vung vẩy cánh tay áo rộng, mái tóc óng ả phất phới, cất giọng hát và quay cuồng múa dưới ánh trăng sáng.
- Từ nay còn ai nhận ra ta nữa, còn ai biết được ta chính là Khổng Tước Phi Tử ...
Nam Cung Bình giật mình quát:
- Sao ? Cô nương quả đúng là Mai Ngâm Tuyết ư ?
Mỹ nhân lập tức ngưng múa, ánh mắt sắc lạnh chằm chặp nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Bình, chậm rãi nói:
- Không sai !
Nam Cung Bình thừ ra một hồi, bỗng buông tiếng thở dài, chậm rãi nói:
- Không ngờ lời nói của lão đạo sĩ đó đúng sự thật, ta ... ta thật đáng chết.
Chàng cảm thấy vô vàn ân hận đã sát hại đạo sĩ nọ, lương tâm chàng lúc này ray rứt khủng khiếp.
Gương mặt sắc lạnh của Khổng Tước Phi Tử Mai Ngâm Tuyết bỗng lại hé nở nụ cười, chậm rãi đi đến trước mặt Nam Cung Bình, đặt tay lên vai chàng, dịu dàng nói:
- Thì ra các hạ cũng từng nghe nói đến tên họ của tôi ?
Nam Cung Bình băn khoăn:
- Vâng, tại hạ cũng có nghe nói đến tên họ của cô nương.
- Vậy thì các hạ cũng biết con người của tôi như thế nào chứ ?
- Vâng !
Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười, bàn tay trắng nõn đặt trên vai Nam Cung Bình bỗng trở nên tái xanh, lòng bàn tay từ từ quay ra ngoài, song miệng vẫn dịu dàng nói:
- Vậy bây giờ các hạ định làm gì tôi ?
Nam Cung Bình hít sâu vào một hơi, trầm giọng:
- Gia sư đã bảo tại hạ đối xử tử tế với cô nương thì tại hạ phải tuyệt đối tuân mệnh, bất luận cô nương là ai, nếu người nào làm tổn thương đến cô nương thì là kẻ địch của Nam Cung Bình này.
- Thật ư ? Vì sao vậy ?
Nam Cung Bình mau mắn đáp ngay:
- Bởi tại hạ tin tưởng gia sư, lão nhân gia ấy làm bất kỳ việc gì cũng không bao giờ sai lầm cả.
Song trong lòng lại thầm nhủ:
- Cho dù ân sư có sai lầm thì ta cũng chẳng bao giờ phản bội lại lời trăn trối của lão nhân gia ấy.
Mai Ngâm Tuyết ngẩn ra một hồi, bỗng buông tiếng thở dài ảo não, chậm rãi nói:
- Long lão gia thật quá tốt đối với tôi.
Bàn tay tái xanh của nàng lại trở nên trắng dần, từ từ tụt xuống bờ vai Nam Cung Bình.
Nam Cung Bình chẳng thể nào ngờ được mình vừa thoát khỏi cái chết nhờ vào những lời nói cương trực chân thành của mình. Chàng thờ thẩn quay lại nhìn Mai Ngâm Tuyết, mặt lại trở về với vẻ trơ lạnh như trước.
Mai Ngâm Tuyết đảo tròn mắt, dịu giọng nói:
- Hiện trong lòng các hạ đang có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi tôi phải không ?
Nam Cung Bình chầm chậm gật đầu, Mai Ngâm Tuyết lại nói:
- Có điều là trong lòng các hạ có quá nhiều nghi vấn, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, đúng chăng ?
Nam Cung Bình lại gật đầu, Mai Ngâm Tuyết nói tiếp:
- Nhưng tôi cũng có một điều muốn hỏi các hạ, các hạ trả lời tôi trước được chăng ?
- Chỉ cần tại hạ biết !
Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười:
- Tất nhiên là các hạ biết.
Đoạn tắt nụ cười trầm giọng nói tiếp:
- Lệnh sư hẳn rất yên tâm nên mới giao cổ quan tài này cho các hạ bảo vệ tôi, vậy thì lẽ nào các hạ lại không biết gì về việc liên quan giữa tôi với lệnh sư ?
- Lão nhân gia ấy ...
Nam Cung Bình bỗng lấy ra chiếc khăn tay nọ, nói tiếp:
- Cô nương hãy tự xem lấy !
Mai Ngâm Tuyết thoáng chau mày, đưa tay đón lấy, chăm chú xem qua một lượt, đoạn lại nhoẻn cười khẽ nói:
- Vết máu của ai vậy ?
- Chim chết.
Mai Ngâm Tuyết thoáng kinh ngạc:
- Chim chết như thế nào ?
Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, trầm giọng:
- Cô nương thắc mắc nhiều quá ...
Bỗng lại buông tiếng thở dài, đổi giọng nói:
Chương trước | Chương sau