Snack's 1967
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 136 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 3 - Mỹ nhân trong quan tài

↓↓

- Một con chim chết mà tại hạ đã tình cờ nhặt được.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ:


- Ra vậy, thế mà tôi lại tưởng là vết máu của lệnh sư chứ.


Gương mặt trơ lạnh của Nam Cung Bình bỗng lại lộ vẻ khích động, bất thần giật chiếc khăn tay, gằn giọng nói:


- Tại hạ cũng muốn hỏi cô nương điều này.


Mai Ngâm Tuyết cười dịu dàng:


- Chỉ cần tôi biết !


Nam Cung Bình cắn răng, gằn giọng:


- Gia sư đối với cô nương có thể nói là nhân nghĩa trọn vẹn, đến phút lâm chung cũng không quên sự an nguy của cô nương, giao cô nương cho tại hạ, còn cô nương thì sao ? Đã biết gia sư lâm nạn mà vẫn không chút bi ai, cô nương thật là ...


Với quyền đấm vào chưởng "bốp" một tiếng, rồi thì im bặt.


Mai Ngâm Tuyết đưa mắt nhìn chàng, bỗng buông tiếng cười vang và nói:


- Cái gì gọi là bi ai ? Cả đời tôi chưa bao giờ biết bi ai cho bất kỳ người nào hay việc gì, chả lẽ các hạ muốn tôi giả vờ bi ai để lừa dối các hạ ư ?


Nàng ngửa mặt ra sau, mái tóc dài buông xõa, một cơn gió thổi qua, hất tung mái tóc nàng như áng mây bay.


Nam Cung Bình tức giận nhìn nàng, thật muốn bổ cho nàng một chưởng chết ngay tại chỗ, song tay chàng vừa giơ lên, bỗng lại hạ xuống, bởi chàng vừa sực nhớ đến danh hiệu của nàng, Lãnh Huyết Phi Tử !


Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài tự nhủ:


- "Lãnh Huyết Phi Tử" Mai Ngâm Tuyết ... Ngay cả bi ai mà cũng không biết, thảo nào mọi người trong giới giang hồ thảy đều gọi nàng là "Lãnh Huyết" !


Chàng nghĩ đến chuỗi ngày dài đăng đẳng trong tương lai phải luôn kề cận với một thiếu nữ đẹp tuyệt nhưng máu lạnh, bất giác nghe lòng ớn lạnh, thoái lui ra sau ba bước.


Mai Ngâm Tuyết bỗng ngưng cười, theo sau bước chân thụt lùi của Nam Cung Bình, tiến tới một bước, vẫn áp sát đến trước mặt chàng, lạnh lùng nói:


- Các hạ có biết, dẫu tôi đa sầu đa cảm thì cũng không cần bi ai cho lệnh sư ...


Nam Cung Bình nhíu mày tức giận:


- Người có máu lạnh như cô nương, gia sư cũng không cần cô nương bi ai.


Mai Ngâm Tuyết ngước nhìn vì sao mọc lên đầu tiên trên nền trời, như không hề nghe thấy những lời tức giận của Nam Cung Bình, chậm rãi nói:


- Tôi chẳng những không cần bi ai cho ông ấy, ông ấy chết đi lẽ ra tôi còn vui mừng mới phải.


Lời lẽ tuy lạnh lùng, song dường như cũng đượm phần thương cảm ...


Nam Cung Bình tức giận quát:


- Nếu gia sư mà không bảo tại hạ phải đối xử tử tế với cô nương, chỉ bằng vào những lời ấy thì tại hạ đã ...


Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng ngắt lời:


- Các hạ biết vì lẽ gì lệnh sư đối với tôi như vậy chăng ?


Nam Cung Bình cười khảy:


- Đáng tiếc là gia sư đã lầm người, phải chi lão nhân gia ấy nuôi một con mèo hay con chó ... hừ hừ, có những hạng người còn tệ hơn loài cầm thú.


Mai Ngâm Tuyết ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Bình, như thể muốn biến ánh mắt mình thành hai lưỡi kiếm đâm vào con tim chàng.


Nam Cung Bình ưỡn ngực nắm chặt tay, mắt như phún lửa chằm chặp nhìn vào Mai Ngâm Tuyết, chừng như muốn thiêu đốt dòng máu lạnh trong cơ thể đối phương.


Mai Ngâm Tuyết bỗng buông tiếng cười khảy rồi nói:


- Lệnh sư sở dĩ đối với tôi như vậy, chẳng qua là để chuộc tội và báo ân, tuy vậy lương tâm vẫn còn ray rứt, nên mới bảo đồ đệ tiếp tục chuộc tội và báo ân mà ông ấy chưa hoàn thành.


Nam Cung Bình sững sờ, bỗng cũng cười khảy nói:


- Chuộc tội ! Báo ân ! Chuộc tội gì ? Báo ân gì ? Chả lẽ gia sư lại ...


Chợt nhớ đến lời lẽ trên chiếc khăn tay:


- ... việc này thực là do lỗi ở ta ...


Chàng lặng người im bặt, thầm nhủ:


- Chả lẽ sư phụ quả đã có làm điều gì có lỗi với nàng ta thật ư ?


Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng nói:


- Sao các hạ lại lặng thinh ?


Nam Cung Bình thầm thở dài. Mai Ngâm Tuyết cười khảy nói tiếp:


- Sao các hạ lại lặng thinh ? Các hạ đã biết lỗi lầm to tát do lệnh sư gây ra rồi phải không ?


Nam Cung Bình cúi mặt, lại ngẩng lên trầm giọng nói:


- Bất kỳ ai nếu có những lời lẽ bất kính đối với gia sư thì là kẻ thù bất cộng đới thiên của tại hạ.


Đoạn lại buông mấy tiếng cười khảy. Mai Ngâm Tuyết thản nhiên nói:


- Nếu tôi nói thì sao nào ?


Nam Cung Bình bật cười hăng hắc, Mai Ngâm Tuyết lại nói:


- Đừng nói là các hạ, ngay như trước mặt Bất Tử Thần Long thì tôi vẫn nói như thường, bởi tôi có quyền.


Nam Cung Bình không dằn được, quát lớn:


- Quyền gì ? Mặc dù gia sư bảo tại hạ phải đối xử tử tế với cô nương, nhưng cô nương không có quyền nói năng như vậy ở trước mặt tại hạ.


Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng:


- Tôi có quyền !


Nam Cung Bình quát lớn:


- Cô nương lặp lại xem thử !


Hai tay nắm chặt tiến tới một bước, còn cách Mai Ngâm Tuyết cơ hồ không đầy một thước.


Mai Ngâm Tuyết đăm mắt nhìn chàng, lạnh lùng nói:


- Tôi có quyền, bởi tôi đã vô cớ bị lệnh sư làm tổn hại đến danh dự và đả thương thể xác. Tôi có quyền, bởi võ công đã khổ luyện của tôi bị lệnh sư phá hủy. Tôi có quyền, bởi sự cương trực và ngu xuẩn của lệnh sư đã làm uổng phí mười năm tuổi xuân đẹp nhất trong đời tôi, tôi phải sống chui rúc ngày đêm trong cổ quan tài, mười năm dài không thấy ánh nắng mặt trời, đau khổ còn hơn trong ngục tù gấp ngàn vạn lần.


Nàng càng nói càng thêm bi phẫn, giọng nói vốn lạnh lẽo giờ trở nên như gào thét.


Nam Cung Bình càng nghe càng thấy ớn lạnh, chàng vốn rướn thẳng người lên, giờ bất giác hơi cong đi.


Mai Ngâm Tuyết bỗng ngưng lời, bất thần nắm lấy bàn tay Nam Cung Bình, quay người phóng đi.


Nam Cung Bình võ công chẳng kém khinh công cũng rất cao, vậy mà chàng cảm thấy như bị một sức mạnh hút chặt, cây cối hai bên lướt ra sau như bay.


Chàng ngầm vận chân khí, quát lớn:


- Cô nương định làm gì ?


Vừa định giằng tay ra, bỗng thấy Mai Ngâm Tuyết đã thả chậm bước dần, tiến vào khu rừng đã bỏ lại cổ quan tài.


Trong rừng cơ hồ không có ánh sáng, cổ quan tài vẫn còn nguyên chỗ cũ. Mai Ngâm Tuyết lướt tới, vụt mở nắp quan tài lên, lớn tiếng nói:


- Chính tại đây tôi đã sống qua mười năm dài, ngoại trừ ban đêm lệnh sư dìu tôi ra ngoài để giải quyết một số vấn đề cần thiết trong cuộc sống, lúc ấy tôi mới có dịp đi lại.


Nàng thoáng dừng, song không để cho Nam Cung Bình kịp xen lời, lại nói tiếp:


- Các hạ hãy thử nhắm mắt lại nghĩ xem, đó là người tháng ngày như thế nào, chỉ cần các hạ Ở trong ấy mười hôm, e rằng cũng không thể chịu nổi, huống hồ là mười năm ... mười năm ròng rã ...


Nam Cung Bình thờ thẫn nhìn vào lòng cổ quan tài, lẩm bẩm:


- Mười năm ... mười năm ...


Bất giác rùng mình nổi gai ốc. Ánh sao mới mọc xuyên qua kẽ lá, nhạt nhòa soi trên mặt Mai Ngâm Tuyết, nàng hít sâu một hơi dài, lại buông tiếng thở dài ảo não, chậm rãi nói:


- Ở trong cổ quan tài tôi ước ao từng giờ từng khắc, thời gian tự do hằng đêm mau đến dẫu rằng khoảng thời gian ấy lệnh sư cũng chỉ chịu để cho tôi ở trong gian phòng không có ánh đèn và cửa sổ trong chốc lát, song tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.


Nam Cung Bình chợt động tâm thầm nhủ:


- Thảo nào sư phụ đã chọn gian phòng ngủ nằm ở nơi tận cùng hẻo lánh nhất trong trang, thảo nào lão nhân gia ấy ban đêm không thích thắp đèn, trong phòng không có cửa sổ, thảo nào lão nhân gia ấy hằng đêm đều khiêng quan tài vào trong phòng, đặt bên cạnh giường ...


Chàng buông tiếng thở dài, không dám nghĩ tiếp nữa.


Mai Ngâm Tuyết ánh mắt không ngớt di động như đuổi bắt ánh trăng vỡ vụn xuyên qua kẽ lá, lại như đuổi bắt đoạn dĩ vãng đau xót trong trí óc.


Nàng chầm chậm cất giọng bùi ngùi:


- May là hằng ngày tôi đều có niềm hy vọng ấy, bằng không thà tôi chết dưới ngàn vạn đao kiếm còn hơn là chết bởi niềm tuyệt vọng vô vàn đau khổ, thế nhưng ...


niềm hy vọng và chờ đợi như vậy cũng biết bao đau khổ. Một hôm, lệnh sư đã vô ý mở cửa phòng ra, có lẽ hôm ấy trăng tròn, ánh trăng soi qua khe cửa rất sáng, lúc ấy tôi sung sướng đến chết được. Song dưới ánh trăng, tôi thấy lệnh sư đã già hơn trước nhiều, lòng tôi bất giác xót xa, thời gian thấm thoát qua đi, có lẽ tôi cũng đã già rồi.


Giọng nói lại trở nên vô cùng ai oán bi thương, Nam Cung Bình cũng bất giác nghe lòng se thắt, quên mất nàng là người có dòng máu lạnh, bắt đầu cảm thấy thương hại cho cảnh ngộ bi đát của nàng.


Nam Cung Bình buông tiếng thở dài, chậm rãi nói:


- Dĩ vãng đã qua, việc trong quá khứ cô nương cũng bất tất ...


Mai Ngâm Tuyết bỗng ngắt lời:


- Dĩ vãng ...


Đoạn lại cười vang:


- Bất Tử Thần Long đã chết, tôi lại giữ được xuân sắc lẽ ra đã tàn phai như một kỳ tích, và không cần phải chui rúc trong cổ quan tài này như một xác chết nữa, bởi trên cõi đời không còn một ai biết được thân phận thật sự của tôi, ngoại trừ các hạ.


Ánh mắt nàng lại trở nên lạnh lẽo dị thường, nhìn vào mặt Nam Cung Bình. Tình cảm của nàng lại phức tạp và dễ thay đổi như vậy, khiến Nam Cung Bình ngớ ra một hồi mới trầm giọng nói:


- Cô nương đã như kỳ tích giữ lại được xuân sắc vốn lẽ đã tàn phai và khôi phục lại tự do trong cuộc sống, vậy thì lúc này đây cô nương phải cảm kích chứ không nên thù hận, mặc dù tại hạ ...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nơi tình yêu tái sinh

Nơi tình yêu tái sinh

(khotruyenhay.gq) "Em không yêu anh". Hiểu Đan quay đi. Chỉ còn một chàng trai đứng chơ vơ

29-06-2016
Một câu chuyện

Một câu chuyện

Tiết Văn. Cô giáo kể một câu chuyện: "Ngày xưa, có một người làm công việc thu

01-07-2016
Sống Như Tiểu Cường

Sống Như Tiểu Cường

Tiểu Cường là một chàng trai sống đầy bản năng, với cái xấu có sẵn trong máu: Để

23-07-2016 44 chương