Ring ring
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 43 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 19 - Ác nhân nuôi mãnh thú

↓↓

Nói xong ngửa mặt cười dài.

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hồ Chấn Nhân nào chịu kém, lập tức tiếp lời :


- Đó có chi đáng kể, một hôm Hồ mỗ ở tại thành Thái Thuận, mấy mươi phụ nữ đi chùa trên núi Nhạn Đảng, dưới thanh thiên bạch nhật đã bị Hồ mỗ...


Rồi thì mọi người tranh nhau kể, hết người này đến người nọ kể lại sự tích anh hùng của mình, còn sợ người khác không tin, thảy lo đưa ra chứng cớ.


Nhóm người Nam Cung Bình đều hết sức căm phẫn, bất luận việc nào cùng đều đáng tội tử hình.


Đỗ Tiểu Ngọc trơ mắt bàng quan, càng xem càng thấy khác thường, khi nãy Phong Mạn Thiên đưa cây nạng ra xóc rương, y cũng nghe ra tiếng va chạm của kim khí, bất giác tay chân phát lạnh, càng lùi ra xa. Nhóm người Lạc Diệp Trang vốn đang náo nức lăm le, song họ rất tin phục Đỗ Tiểu Ngọc, thấy trang chủ chưa động, họ cũng cố dằn nén ngứa miệng làm thinh theo Đỗ Tiểu Ngọc và lùi sang một bên.


Năm sáu mươi người mà chỉ kể chừng một giờ là xong hết những "lịch sử vẻ vang" kia, chen lấn nhau đến gần những chiếc lồng sắt ở gần Phong Mạn Thiên nhất mấy mươi đôi mắt thèm thuồng hau háu nhìn vào những chiếc rương trong lồng sắt.


Phong Mạn Thiên cười nói :


- Thôi được rồi, các vị quả nhiên đều anh hùng, hễ lão phu vỗ tay là các vị có thể tranh tài ngay.


Đoạn chầm chậm dang hai tay ra, hai bàn tay càng gần lại nhau thì trái tim mọi người càng đập mạnh hơn, tròng mắt cơ hồ vọt ra khỏi vành, không một ai nhận thấy sát cơ trong tiếng cười của Phong Mạn Thiên.


Tiếng vỗ tay vừa vang lên, mọi người lập tức đổ xô nhào tới vung tay múa chân, nhe răng toét miệng, nhân tình lễ nghĩa đều vứt bỏ hết, quả chẳng khác một bầy dã thú lao vào xác chết...


Nam Cung Bình và Lỗ Thiên Tiên khi nghe xong những việc làm tàn ác của chúng, lòng vốn đã ngập đầy căm hận, giờ càng nóng lòng muốn ra tay trừng trị chúng ngay. Song vợ chồng Nam Cung Thường Thứ vẫn ra chiều bình thản, biết Phong Mạn Thiên nhất định sẽ có cách đối phó bất ngờ.


Mấy mươi đại hán thoáng chốc đã vào hết trong lồng sắt, Phong Mạn Thiên bỗng khẽ quát :


- Khóa lồng !


Nhóm Nam Cung Thường Thứ bốn người lập tức tung mình lao tới, bọn cường đạo chỉ lo châu báu trước mắt, đâu còn tâm trí chú ý đến điều khác, vả lại, dù có chú ý cũng chẳng còn kịp.


Nhóm Nam Cung Thường Thứ bốn người thân pháp và thủ pháp nhanh nhẹn biết dường nào, thoáng chốc hai mươi mấy chiếc lồng sắt thảy đều bị khóa chặt.


Có vài đại hán đến lúc này mới phát giác liền kinh hãi thất thanh :


- Nguy rồi !


Phong Mạn Thiên nhướng mày cười vang bỗng chúm môi huýt dài, con sáo kêu lên mấy tiếng và bay vút lên không.


Tiếng huýt gió vừa cất lên, mọi người đều cảm thấy rúng động cõi lòng, trời đất tưởng chừng như thay đổi màu sắc.


Tiếng huýt gió mỗi lúc càng cao vút chấn tan cả mây trời, lá rơi rụng tả tơi, ngay nhóm Nam Cung Thường Thứ cũng đều biến sắc mặt, huống hồ bọn lục lâm cường đạo, có kẻ tay chân bủn rủn, có kẻ mặc dù còn chịu đựng được, nhưng mặt mày tái ngắt, môi run lập cập, ngay cả Đỗ Tiểu Ngọc đứng tận ngoài cũng không sao nhấc chân lên được.


Trong tiếng huýt gió, trong hai mươi mấy chiếc lồng sắt đã có hai chiếc rương tự động chầm chậm bật lên, mọi người vừa rùng mình thì bỗng nghe tiếng sư tử rống vang, một con mãnh sư từ trong một chiếc rương to từ từ đứng lên.


Tiếp theo, tiếng hổ gầm, báo rú, sói trụ.. vang rền, trời đất rung chuyển, hòa với tiếng huýt gió nghe càng thêm khủng khiếp.


Riêng chiếc lồng có lưới sắt bọc quanh, những chiếc rương bên trong bật nắp trễ và chậm nhất, bò ra hằng trăm con độc xà thè lưỡi đỏ lòm, mắt rừng rực vô cùng gớm ghiếc.


Mấy mươi con ngựa xung quanh thảy đều sùi bạt mép và ngã lăn kềnh ra đất.


Bọn đại hán vừa rồi còn hung hãn như dã thú, giờ đây đã trở thành như cá nằm trên thớt, ai nấy đều run lẩy bẩy rụt vào góc lồng sắt.


Tiếng huýt gió, tiếng thú gầm, tiếng rú thảm, bầu trời u ám, cây cỏ tiêu điều, không khí ngập đầy sát cơ.


Bầy thú bị Phong Mạn Thiên chế ngự giam vào trong rương, giờ được tiếng huýt gió đánh thức, sớm đã đói meo, lập tức máu thịt văng bay tung tóe, quả thê thảm đến cực độ.


Ngay khi ấy, ngoài xa vốn có mấy bóng người lao tới, vừa nghe thấy tiếng huýt gió bèn lập tức chững bước, trong số đó có một người thân hình mảnh mai, ánh mắt lẳng lơ, chính là Quách Ngọc Hà.


Hai bên y thị là Nhâm Phong Bình và Thạch Trầm, sau lưng là bốn lão nhân huynh đệ trong nhóm Giang Nam Thất Ưng.


Quách Ngọc Hà thoáng chau mày nói :


- Ai thế nhỉ ? Tại sao...


Hắc Ưng bịt tai run giọng nói :


- Nghe như là Phong Mạn Thiên, người đã hỏa thiêu Vạn Thú sơn trang năm xưa, dùng nội lực tuyệt đỉnh hóa thành "Phá Ngọc Khiếu".


Quách Ngọc Hà đảo tròn mắt :


- Phong Mạn Thiên, chả lẽ lão ta chưa chết ư ?


Nhâm Phong Bình nói :


- Nghe đâu Phong Mạn Thiên khi xưa đã dùng môn "Phá Ngọc Khiếu" chấn khiếp vạn thú, nên mới có thể đại phá Vạn Thú sơn trang, tiếng huýt ấy cất lên còn có uy lực mạnh hơn "Sư Tử Hống" của Phật gia, hôm nay nghe ra cũng chẳng qua vậy thôi.


Quách Ngọc Hà nhoẻn miệng cười :


- Chẳng qua vì chúng ta còn cách xa đó thôi.


Nhẹ nắm lấy cổ tay Nhâm Phong Bình, nói tiếp :


- Đã có lão quái họ Phong ở đây, kể như chúng ta đã hoài công một chuyến, đi mau thì hơn.


Đoạn nắm tay Nhâm Phong Bình quay người bỏ đi.


Thạch Trầm chằm chặp nhìn vào bàn tay thon thả nắm vào cổ tay Nhâm Phong Bình của Quách Ngọc Hà, lòng chẳng rõ là căm tức hay xót xa, xong cuối cùng cũng lầm lủi đi theo sau Quách Ngọc Hà, phi thân lướt đi nhanh như đã đến.


Bảy người này đến rồi lại đi, dĩ nhiên những người kia không hề hay biết, Nam Cung phu nhân sớm đã ngoảnh đi nơi khác không dám nhìn tiếp nữa.


Tiếng huýt gió thấp dần, tiếng rú cũng trở thành tiếng rên rỉ, hòa lẫn với tiếng nhai ngồm ngoàm của bầy dã thú, Nam Cung Bình nghe máu nóng sôi sục, mặc dù chàng biết rõ chúng đều là phường cực ác, song dẫu sao chàng cũng là con người, nên không khỏi động lòng trắc ẩn, bèn phi thân đến bên những chiếc lồng sắc mở hết cửa ra rồi phóng đến trước mặt Phong Mạn Thiên quát lớn :


- Ngưng ngay ! Ngưng ngay !


Phong Mạn Thiên ánh mắt lóe lên, chẳng rõ là kinh ngạc hay vui mừng, tiếng huýt gió ngưng bặt, bỗng ngửa mặt cười dài.


Tiếng cười vừa cất lên, hệt như tiếng chiên trống vang rền, cơ hồ khiến trời long đất lở. Bọn mãnh thú vừa nghe tiếng cười, lập tức trở nên bải hoải như gặp phải khắc tinh, ngay cả mảnh thịt tươi trước mặt cũng chẳng màng đến nữa.


Trong lồng sắt hãy còn hơn hai mươi người may mắn chưa chết, vừa nghe tiếng cười khắc bừng tỉnh, cả lăn lẫn bò đào thoát ra ngoài.


Thiết Đại Can thì bị ăn mất cánh tay phải, Triệu Hùng Đồ máu me đầy mình, chẳng rõ đã bị bao nhiêu thương tích, còn Hồ Chấn Nhân thì đã bị tan xương nát thịt, làm mồi cho dã thú.


Trong thoáng chốc tất cả bọn cường hào đều lủi mất chẳng còn một tên. Đỗ Tiểu Ngọc mừng thầm đã may mắn thoát nạn, cũng lẳng lặng chuồn mất.


Phong Mạn Thiên điểm nạng sắt xuống đất, người tung vọt lên, chỉ nghe những tiếng lẻng kẻng của chiếc nạn sắt chạm vào mặt đất, trong thoáng chốc đã lôi cổ mấy mươi con mãnh thủ bỏ vào trong rương, hơn trăm con độc xà cũng sợ sệt bò trở vào trong rương, trời đất lại trở về với sự bình lặng, nếu trên mặt đất không bê bết máu thì chẳng ai biết vừa qua đã xảy ra một thảm biến hết sức hãi hùng.


Phong Mạn Thiên cười nói :


- Chúng bây đã được một bữa no nê, phải ngoan ngoãn mà ở trong đó mấy mươi hôm nữa đấy.


Nam Cung Bình vẻ bất mãn :


- Đó là cách nuôi thú của tiền bối ư ?


Phong Mạn Thiên cười :


- Dùng bọn gian ác để nuôi dã thú thì hợp lý quá rồi, trâu bò chó ngựa là loài súc vật, song vẫn còn đáng thương hơn bọn ác đồ này nhiều, vả lại đó là do chúng tự nộp mạng kia mà ?


Nam Cung Bình ngớ người, không sao đối đáp được, song mắt chàng đã rướm lệ.


Lỗ Thiên Tiên thở hắt ra một hơi dài, tìm lấy bầu rượu nốc liền mấy hơi, đoạn thở dài nói :


- Thật kẻ này không ngờ Phong đại hiệp lại chứa những thứ ấy trong rương, có điều lấy làm lạ là những con mãnh thú sao lại chịu ngoan ngoãn ở trong rương như vậy, nếu không chứng kiến tận mắt thật khó thể tin được.


Phong Mạn Thiên cười :


- Kể ra cũng chẳng có chi là lạ, thủ pháp chế ngự mãnh thủ của lão phu cũng giống như điểm huyệt vậy, tuy rằng loài thú vật không có huyệt đạo cố định như con người, song sự tuần hoàn của máu thì lại có hệ thống cố định như loài người, chỉ cần nhắm chuẩn thời gian và vị trí, nắm vặn mạch máu nó, khiến máu huyết ngưng chảy tức khắc, dù loài thú hung dữ đến mấy cũng có thể khống chế được.


Trong khi ấy Nam Cung Bình lại đang nghĩ cách mai táng những tử thi tàn khuyết trong lồng sắt và làm sạch những vết máu gớm ghiếc kia đi.


Bỗng nghe sau lưng khẽ vang lên một tiếng thở dài, Nam Cung phu nhân nói :


- Mẹ phụ con một tay !


Tuy chàng chưa nói một lời, song Nam Cung phu nhân đã nhận thấy được tâm ý của chàng, thế là mọi người bèn đào một cái hố to, chôn hết những tử thi xương thịt nát vụn, đắp lên một mô đất cao, mãi về sau việc này loan truyền trên chốn giang hồ, giới võ lâm bèn gọi nơi ấy là "Ác Nhân Trủng".


Nửa giờ sau, đàn ngựa mới dần trở lại bình thường, song hằng trăm con ngựa khỏe bị chết khiếp hết nửa phần. Đoàn xe tiếp tục lên đường, cõi lòng mọi người đều trĩu nặng không ai chuyện trò với ai nữa.


Thời gian gần gũi ngắn dần, giờ ly biệt mỗi lúc càng gần hơn. Hai ngày sau thì đến Tam Môn Loan, xa xa đã trông thấy biển xanh mênh mang.


Trời biển nối liền một màu xanh biếc, Nam Cung Bình lần đầu tiên trông thấy biển cả, bất giá tinh thần phấn chấn, nỗi buồn bực trong lòng lập tức tiêu tan.


Tam Môn Loan là một bến cảng thương mại quan trọng nên chợ búa cũng hết sức phồn thịnh, có điều người đi đường đại đa số đều có vẻ thô kệch và toát mùi muối mặn.


Trời vừa sẩm tối là đường phố ngập đầy những thuyền phu và ngư ông áo ngắn chân trầm, ngực phanh tay hở, trên người vẫn chưa khô nước biển đã tụm năm tụm bảy chè chén vui vẻ.


Nam Cung Bình lần đầu tiên trông thấy những nhân vật và phong vị mới lạ của thành phố biển này, bất giác lưu luyến đứng trước cửa khách điếm ngó nhìn, song lát sau đã nghe tiếng gọi của Nam Cung phu nhân.


Phong Mạn Thiên trong bụng dạ dường như ngoài rượu ra chẳng còn gì khác nữa, vừa mới ngồi yên là uống lấy uống để, sau một cân rượu vào bụng, lão từ trong lòng lấy ra một mảnh giấy dài đặt trên bàn, chữ viết trên đó rối ren và rất nhiều kiểu cỡ.


Giòng chữ đầu tiên là "Thủy ngân một trăm cân, chì ba trăm cân", tiếp đến là "Chỉ một trăm cân, sắt một ngàn cân", rồi thì hàng trăm thứ linh tinh khác, song lại chẳng phải là vật dụng thường ngày, sau cùng "Mãnh hổ và hùng sư đực cái mỗi thức một con, độc xà một trăm hai mươi con, sói và beo mỗi thứ hai con".


Mọi người đều hết sức lấy làm lạ, chẳng hiểu Chư Thần điện cần những thứ ấy làm gì ?


Nam Cung Bình quét mắt nhìn, thấy cuối cùng là bốn chữ "Kẻ ác mười tên", bất giác giật nẩy mình, buột miệng hỏi :


- Kẻ ác chẳng lẽ cũng kể là hàng hóa hay sao ? Cần dùng để làm gì và biết mua ở đâu ?


Phong Mạn Thiên mỉm cười :


- Thư thả rồi ngươi sẽ rõ !


Nụ cười đầy vẻ thần bí lẫn xót xa. Nam Cung Bình không sao hiểu nổi thái độ của lão, chàng cũng chẳng hỏi tiếp.


Phong Mạn Thiên ăn no xong, liền đi ra phố mua sắm, song chẳng thấy mang về hàng hóa gì cả.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bố luôn ở đó mà

Bố luôn ở đó mà

Vậy là ngày bố và tôi dự định đi du lịch cùng nhau cũng đã đến. Thay vì vui vẻ

25-06-2016
Người anh hùng

Người anh hùng

Anh chỉ là một thằng hèn, vô tích sự. Mẹ anh đã dành trọn cả tấm lòng tha thiết

24-06-2016
Một đêm mùa xuân

Một đêm mùa xuân

Canh khuya đêm đó gió rất ấm áp. Một mình ra ngoài tản bộ, đi rất lâu, cứ đi mãi

24-06-2016
Xà lục tươi

Xà lục tươi

(khotruyenhay.gq) Trên đĩa, một con rắn lục xanh lè to bằng ngón tay cái nằm khoanh tròn,

29-06-2016