pacman, rainbows, and roller s
Bất Tử Thần Long - Cổ Long

Bất Tử Thần Long - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 33
5 sao 5 / 5 ( 125 đánh giá )

Bất Tử Thần Long - Cổ Long - Hồi 19 - Ác nhân nuôi mãnh thú

↓↓

Triệu Hùng Đồ chau mày trầm giọng :

bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đã trót phóng lao thì phải theo lao. Nam Cung Bình này tuy nghe nói là một tay anh hùng, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, hảo hớn không chống nổi số đông, bằng vào bốn người chúng ta đây với mấy mươi vị huynh đệ can trường, chả lẽ lại sợ hắn hay sao ?


Hồ Chấn Nhân gật đầu phụ họa :


- Đúng vậy, bằng vào bốn chúng ta đây, chả lẽ lại sợ hắn hay sao ? Phải quyết đấu một phen mới được.


Trong khi ấy ở phía bên kia Lỗ Thiên Tiên mỉm cười nói :


- Thật không ngờ hiền điệt lại có thanh danh to tát như vậy, rất tiếc chưa chi hiền điệt đã bộc lộ danh tánh, đừng khiến bọn chúng khiếp sợ bỏ chạy thì uổng mất cuộc vui.


Nam Cung Bình mỉm miệng cười, chỉ thấy bọn Thiết Đại Can bốn người lại sóng vai nhau tiến tới, song dáng vẻ không còn đắc ý như trước nữa.


Đỗ Tiểu Ngọc đảo tròn mắt, tranh trước nói :


- Chuyến tiêu này đã là của Nam Cung công tử, dù thế nào thì chúng huynh đệ cũng phải vị nể Long lão gia và công tử, lẽ ra là phải bỏ đi ngay, nhưng có điều... hắc hắc, ba vị bằng hữu này lại muốn được lĩnh giáo võ công của công tử hầu cũng được vui lòng mát dạ.


Y chỉ nói vài câu nhẹ nhàng đã trút hết trách nhiệm lên đầu kẻ khác, Nam Cung Bình buông tiếng cười khảy, bước tới thoáng ôm quyền nói :


- Vị nào muốn chỉ giáo trước ?


Đỗ Tiểu Ngọc vội rụt chân lùi ra xa.


Thiết Đại Can, Hồ Chấn Nhân và Triệu Hùng Đồ cùng đưa mắt nhìn nhau, ba người đều muốn quần công chứ không dám độc công, nhất là Thiết Đại Can hai má hãy còn đau nhức, dù có chém đầu cũng không dám ra tay, đúng là một kẻ sự mạnh hiếp yếu tiêu biểu, quả người càng to thì gan càng nhỏ chẳng sai.


Nam Cung phu phụ thấy con trai oai phong như vậy, lòng không khỏi vô cùng đắc ý.


Bỗng nghe Đỗ Tiểu Ngọc lạnh lùng nói :


- Ba vị huynh đài tuy không cần tranh nhau xuất thủ, nhưng cũng khỏi phải khiêm nhường như vậy.


Ba người thảy đều đỏ mặt, dù họ khiếp sợ đến mấy cũng chẳng thể nào chịu được trước bao nhiêu huynh đệ như vậy.


Hồ Chấn Nhân mặt thoạt xanh thoạt đỏ ngoảnh lại cười khảy nói :


- Đỗ huynh sao bỗng dưng lại đứng ra ngoài vòng, tiểu đệ cảm thấy lạ thật !


Đỗ Tiểu Ngọc lạnh lùng :


- Hồ huynh không muốn động thủ thì cứ việc đứng cạnh mà xem là xong.


Hồ Chấn Nhân tức tối :


- Hồ mỗ cũng muốn lĩnh giáo thì có hề gì ?


Lập tức rút trường đao trên lưng xuống, sải bước tiến tới.


Phong Mạn Thiên bỗng xua tay nói :


- Gượm đã !


Hồ Chấn Nhân liền chững bước, Phong Mạn Thiên nói :


- Nam Cung tiêu đầu, tuyệt đối không nên đánh nhau.


Nam Cung Bình ngớ người. Phong Mạn Thiên nói tiếp :


- Nếu xảy ra xung đột, bất luận ai thắng ai bại, những hảo hớn lục lâm này hẳn sẻ xúm nhau ùa vào, loạn đao nhất tề bổ xuống, lúc ấy ngay cả cái mạng của lão tàn phế này cũng không giữ nổi. Sở dĩ lão thuê ngươi bảo tiêu tưởng đâu chỉ bằng vào danh tánh là đã có thể dọa cho bọn cường đạo bỏ chạy, giờ đã đến nước này lão định phải phá tài tiêu tai, dứt tiền mà chuộc mạng thôi !


Hồ Chấn Nhân mừng rỡ :


- Lão tiên sinh quả là sáng suốt hiểu chuyện, nếu vậy thì Hồ mỗ xin cam đoan chẳng ai làm khó lão tiên sinh đâu.


Thiết Đại Can rướn ngực cười to :


- May mà lão tiên sinh đã sớm nhận ra tình thế.


Y thấy tình thế chuyển biến đột ngột như vậy bèn lập tức lại tỏ vẻ nghênh ngang tự đắc.


Nam Cung Bình cười thầm, lùi sang một bên.


Phong Mạn Thiên nghiêm chỉnh nói :


- Những chiếc lòng sắt kia đều không có khóa, các vị hảo hớn cần gì cứ việc mà lấy miễn là để lại cho lão chút lộ phí là được rồi.


Nam Cung Bình và mọi người tuy biết Phong Mạn Thiên có điều bí ẩn chi đó, song đến lúc này vẫn không đoán ra được thật hư thế nào.


Bọn Thiết Đại Can thì lòng đầy phấn khởi, ba người cùng khoát tay, toan chỉ huy chúng huynh đệ xông vào khiêng rương.


Triều Hùng Đồ bỗng sầm mặt nói :


- Hãy khoan !


Hồ Chấn Nhân thoáng ngạc nhiên :


- Chi đó ?


Triệu Hùng Đồ nghiêm giọng :


- Dù là anh em ruột thịt thì cũng phải rõ ràng sòng phẳng, chuyến hàng hôm nay chẳng phải là nhỏ, mặc dù chúng ta là huynh đệ thân thiết, nhưng cũng phải tính toán rõ ràng, những chiếc rương này có to có nhỏ, hàng hóa có đắt có rẻ, nếu các huynh đệ dưới tay chúng ta mà giành giật nhau thì sẽ loạn lên mất.


Hồ Chấn Nhân nhẹ gật đầu :


- Đúng vậy, khi nãy tiểu đệ đã đụng thấy trước tiên, số rương này dĩ nhiên là phải do các huynh đệ Phân Thủy Quan lấy trước. Còn như Đỗ huynh ư ? Hắc hắc, Đỗ huynh đã tự đứng ra ngoài vòng từ trước, giờ cũng đành mời Đỗ huynh đứng ngoài bàng quan thôi.


Quần hào Lạc Diệp Trang lập tức nhốn nháo, có mấy người tuốt khí giới ra ngay, song Đỗ Tiểu Ngọc vẫn nhếch môi cười lặng thinh, thì ra y đã sớm nhận ra việc này hẳn có lắt léo, còn như quả thật dễ dàng như vậy thì y cũng đã có sự chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần bọn Phân Thủy Quan đắc thủ, y sẽ ra tay đánh hại Hồ Chấn Nhân, trong số bốn người, y chẳng những thâm hiểm mà võ công cũng cao hơn một bậc, nên suy đi tính lại y nắm chắc phần thắng.


Triệu Hùng Đồ sầm mặt cười khảy :


- Hồ huynh khi nãy đã động thủ rồi ư ?


- Thiết huynh có trông thấy không ? Còn tiểu đệ thì không hề trông thấy.


Thiết Đại Can nói :


- Nếu nói về vấn đề động thủ thì tiểu đệ mới là kẻ động thủ trước tiên.


Chợt nghĩ đến khi nãy mình đã bị ăn hai cái tái tai liên tiếp, bất giác thoáng đỏ mặt.


Hồ Chấn Nhân biến sắc mặt, vung song đao trong tay, lớn tiếng nói :


- Theo ý của hai vị thì nên chia chác như thế nào ?


Thiết Đại Can ưỡn ngực :


- Dĩ nhiên là huynh đệ của Thiên Đài Trại phải lấy trước.


Triệu Hùng Đồ cười khảy :


- Nếu lấy vóc dáng làm chuẩn, dĩ nhiên là Thiết huynh chiếm phần ưu thế, nhưng tiếc là đôi khi to xác cũng chẳng làm nên việc.


Thiết Đại Can tức giận :


- Tiểu tử ngươi nói gì hả ?


Hồ Chấn Nhân vung song đao, lớn tiếng :


- Bằng vào khía cạnh nào thì cũng chẳng đến lượt ngươi.


Triệu Hùng Đồ đảo quanh mắt nói :


- Tốt hơn nên để cho Đỗ huynh phát chia. Đỗ huynh võ công cao nhất, huynh đệ Lạc Diệp Trang cũng nhiều hơn hết, Đỗ huynh lại giỏi tính toán, hẳn không để các vị huynh đệ thiệt thòi đâu.


Y vừa thấy mình bị kém thế, lập tức lôi kéo trợ thủ ngay.


Đỗ Tiểu Ngọc đảo mắt nhìn thấy nhóm Nam Cung Bình tuy vẻ mặt điềm nhiên, song ánh mắt lại như có vẻ cười, bèn chậm rãi cười nói :


- Chuyến hàng này tiểu đệ sớm đã không muốn lấy rồi, làm sao mà phân chia giùm ba vị được ?


Quần hào Lạc Diệp Thanh lập tức rối loạn, Đỗ Tiểu Ngọc khoát tay, quả nhiên lui ra thật xa.


Ba người kia đều ngớ người bỗng nghe Phong Mạn Thiên cười nói :


- Nếu ba vị không quyết định được, lão phu có một cách này hay lắm.


Triệu Hùng Đồ chỉ lo sợ Thiết Đại Can liên hiệp với Hồ Chấn Nhân đối phó với mình, nghe nói liền mừng rỡ nói :


- Hay quá, lão tiên sinh sáng suốt thế này, nghĩ ra cách hẳn là công bằng.


Thiết Đại Can và Hồ Chấn Nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người này kỳ thực cũng đang nghi kỵ lẫn nhau, nghe vậy liền tán đồng ngay.


Phong Mạn Thiên chậm rãi nói :


- Lão phu vốn rất sợ đổ máu nên mới cam tâm hiến dâng số tiền tài to lớn này, ba vị giờ đã ưng thuận thì lát nữa không được phản hối, bằng không...


Bỗng sầm mặt nói tiếp :


- Vị tiêu sư này của lão phu mà nổi nóng thì chẳng tốt lành cho ba vị đâu.


Ba người cùng nghe lòng ớn lạnh, Triệu Hùng Đồ nói :


- Miễn là cách của lão tiên sinh công bằng, bọn này sẽ chẳng có ý kiến gì khác.


Phong Mạn Thiên cười ha hả :


- Tất nhiên là hết sức công bằng, các vị đều là hảo hớn lục lâm, hai tay càng tanh máu thì càng anh hùng, tất cả các vị bằng hữu có mặt tại đây đều kể hết, chỉ cần mỗi người kể ra một việc làm anh hùng mà mọi người đều biết là có thể đứng ở phía trước, lão phu vỗ tay làm hiệu, hễ hiệu lệnh phát ra là mỗi người có thể tự chọn lấy một chiếc rương, còn như không kể ra được thì xin mời lùi sang một bên.


Ngưng giây lát, bỗng đưa nạng sắt xóc một chiếc rương ở ngoài lồng sắt đưa lên, nói tiếp :


- Và cho các vị biết thêm, chiếc rương nào càng ở gần lão phu thì càng quý trọng, khi các vị tranh đoạt thì hãy bằng vào võ công mà phân định sang hèn.


Mọi người nghe xong cách thức kỳ lạ ấy, lòng vốn rất nghi hoặc, song khi Phong Mạn Thiên mở nắp rương ra, thấy bên trong đầy ắp châu báu sáng ngời ai nấy đều lóa mắt, tiền tài đã phủ mờ lý trí, đâu còn ai nghĩ đến điều khác nữa.


Bọn Thiết Đạt Can ba người đều tự biết võ công mình chắc chắn có thể đoạt được một rương châu báu quý trọng hơn hết, và nếu đến huynh đệ của mình, đâu sợ người nào không kể ra được một hai "sự tích anh hùng", ba người chỉ mong sao tiền tài mau đến tay, bèn chẳng chút do dự chấp thuận ngay.


Thiết Đại Can vỗ ngực lớn tiếng nói :


- Vào đêm nọ, lão tử trong một đêm liên tục gây ra bảy vụ án trong thành Lâm Hà, chém giết đến độ lưỡi đao cong vòng, việc này ai ai cũng biết, không cần Thiết Đại Can này phải kể lại, hẳn kể được là một sự tích anh hùng chứ ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Không thể nói yêu em

Không thể nói yêu em

Và khi chứng kiến em gục ngã trên vai người con trai khác tôi hiểu rằng giá như chưa bao

23-06-2016
Lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy. Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm

27-06-2016
Nuối tiếc muộn màng

Nuối tiếc muộn màng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Vẫn đợi em quay về

Vẫn đợi em quay về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Hay là mình cứ bất chấp hết

26-06-2016
Một tờ vé số

Một tờ vé số

(khotruyenhay.gq) "Nếu.... thì hôm nay mình lấy gì mua thức ăn?......Hay là.... Mặc kệ bà ta

27-06-2016
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016