Chỉ cần được ở bên con trai thêm giây phút nào, dù phải làm gì thì bà cũng bằng lòng, suốt dọc đường bà pha chế rượu ngon, làm những món ăn tuyệt hảo để cho Phong Mạn Thiên ăn uống say sưa, Phong Mạn Thiên mặt lạnh nhưng lòng nóng, cuộc hành trình mỗi lúc càng thêm chậm lại, lộ trình vốn chỉ có vài hôm, song đã phải đi đến gấp ba lần.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Đến nơi nào Phong Mạn Thiên cũng đều phải đi ra ngoài cả buổi, mỗi lần về đến đều chở đầy một xe hàng hóa, rương to rương nhỏ tất cả đều đóng kín, chẳng rõ bên trong đã chứa đựng những gì, chỉ thấy rương to nhất cỡ như gỗ quan tài, nhỏ nhất cũng dài chừng ba thước, sau cùng thì châu báu mỗi lúc một ít đi, mà xe thì mỗi lúc càng thêm nhiều.
Từ Phù Lương đi về hướng đông, dọc đường có khá nhiều đồi núi:
Hoàng Sơn, Thiên Nhật, Thấu Lý Lang, Hội Khê vốn là nơi thường xuyên xuất hiện của giới lục lâm cường hào, đoàn nhân mã này tất nhiên là rất gây sự chú ý, trên đường đã gặp rất nhiều những đại hán võ phục đen lưng giắt đại đao phi ngựa qua lại, song Phong Mạn Thiên vẫn chẳng chút bận tâm.
Những lục lâm hào khách thấy đoàn xe trĩu nặng, biết có rất nhiều tài vật, song vì có vài nhóm cùng dòm dè, lại lấy làm lạ họ mang theo nhiều tiền của thế này mà lại không hề có lấy một vị tiêu sư theo hộ tống, chẳng rõ lai lịch ra sao, nên không nhóm nào dám đơn độc ra tay trước.
Hôm ấy đến Đông Dương, phía trước ngã rẽ của ba dãy núi Hội Khê, Thiên Đài và Tứ Minh.
Chưa đến hoàng hôn họ đã thuê buồng nghỉ lại, Phong Mạn Thiên đi ra phố đảo một vòng, sáng hôm sau ngoài cửa khách điếm bỗng có tiếng người ồn ào, kinh ngạc xúm nhau xôn xao bàn tán.
Thì ra Phong Mạn Thiên đã đến tất cả mọi lò rèn trong thành Đông Dương đặt làm một hoặc hai cái lồng sắt vuông kích thước cao hơn một trượng, tổng cộng gồm hơn hai mươi chiếc, kích cỡ đều khác nhau một chút.
Lồng sắt được mang đến cửa khách điếm, ai nấy trông thấy đều hết sức kinh hãi, không người nào biết là dùng để làm gì, còn một cái lồng càng thêm kỳ dị, bốn bề đều đan kín lưới sắt, Phong Mạn Thiên bỏ rương vào trong lồng sắt, lại khiêng lồng sắt bỏ lên xe rồi thúc hối lên đường.
Bọn lục lâm thấy vậy đều lấy làm nực cười nhủ :
- Ngươi mang vàng bạc khóa vào trong lồng, chả lẽ bọn ta không biết khiêng luôn cả lồng hay sao ? Năm người này xem chừng rất có niềm tin, thì ra là có ý kiến xuẩn ngốc như vậy.
Liền rất lấy làm yên tâm, quyết định đêm nay sẽ ra tay.
Ngang qua vài thôn làng, trước mặt đã là vùng núi, hai bên đường lại càng có nhiều phi kỵ hơn, thảy đều là những đại hán vạm vỡ hung hãn, một tay vung roi, một tay chỉ trỏ, bọn xa phu sợ hãi đến run lập cập, ngầm thỏa thuận với nhau hễ cường đạo đến là mạnh ai nấy ôm đầu nhảy vào lề đường, việc gì xảy ra cũng mặc.
Vợ chồng Nam Cung Thường Thức, Lỗ Thiên Tiên và Nam Cung Bình cũng chẳng hiểu Phong Mạn Thiên đặt mua những chiếc lồng sắt ấy để làm gì, sau cùng không nén được đã lên tiếng hỏi.
Phong Mạn Thiên cười ha hả nói :
- Xưa kia có một mẩu chuyện cười, người nọ cầm một cây tre dài đi vào thành, ngang cũng chẳng vào được mà đứng cũng chẳng vào được cửa thành, cuối cùng đành phải ném qua cổng thành. Một người khác thấy vậy mới cười nói:
"Người đó đần thật, tại sao không chặt ngọn tre làm đôi, vậy chẳng tiện lợi hơn ư ?" Lỗ Thiên Tiên ngớ người vẫn chưa hiểu nói :
- Tại sao không để thẳng mà vào...
Phong Mạn Thiên bật cười :
- Nếu để thẳng mà vào thì đâu còn là chuyện cười nữa.
Nam Cung Bình phì cười, Phong Mạn Thiên nói:
- Bọn cường đạo thấy mỗ bỏ rương vào trong lồng sắt, hẳn đang cười mỗ cũng đần độn như gã cầm cây tre kia vậy, y bỏ rương vào lồng sắt khóa lại, chả lẽ bọn ta không biết khiêng luôn cả lồng sắt hay sao ? Chứ đâu ngờ gã kia lại bỗng để thẳng ngọn tre mà đi vào thành, thế là bọn cường đạo không còn cười lên được nữa.
Lỗ Thiên Tiên đưa tay sờ đầu :
- Mấy chiếc lồng sắt dùng để làm gì ?
Phong Mạn Thiên cười to :
- Nếu nói ra thì đâu còn là chuyện cười nữa !
Con sáo nhỏ bổng bay vút lên không kêu :
- Chuyện cười, chuyện cười...
Bỗng nghe "vút vút vút" ba tiếng, ba mũi tên reo nối tiếp nhau vạch không bay đến, con sáo lại kêu lên :
- Chuyện cười đến rồi, chuyện cười đến rồi...
Bay vèo xuống đậu trên vai Phong Mạn Thiên.
Nam Cung Thường Thứ đã dự đoán trước là việc sẽ xảy ra, tính ông nghiêm cẩn, điềm tĩnh chỉ huy đoàn xe vây lại thành một vòng tròn, bọn xa phu quả nhiên ôm đầu lủi vào lề đường.
Chỉ nghe bốn phía vó ngựa rầm rập, bụi tung mịt mù, mỗi phía đều có mấy mươi kỵ mã, người cầm đầu phía đông mặt đen râu xồm, ngồi trên lưng ngựa như một ngọn tháp sắt, cất lên một tiếng huýt dài rồi quát lớn :
- Có Thiết Đại Can đây, các vị huynh đệ hãy tạm dừng lại đã.
Trong khi quát y chỏi tay lên yên đứng phắt dậy, sừng sững đứng trên lưng ngựa, vóc dáng tuy kềnh càng, song lại hết sức nhanh nhẹn, chạy một vòng quanh đoàn xe, ba đội ngựa kia quả nhiên đều dừng cả lại, tiếng ngựa hí vang rền, ba đại hán từ trong đoàn phóng vụt ra.
Bốn con ngựa chạy nối đuôi nhau, người trên lưng bỗng tung mình nhảy xuống đất, xúm lại thầm thương nghị.
Lỗ Thiên Tiên mỉm cười nói :
- Thì ra bọn cường đạo này đều quen biết nhau, mỗ vốn định xem chúng tàn sát lẫn nhau, ngờ đâu chúng cũng khá là thông minh, lại thương lượng cách chia chác nhau, vậy là cuộc vui này kể như hết xem rồi.
Phong Mạn Thiên nhướng mày cười :
- Vẫn được xem thôi, miễn mọi người khoan vội động thủ, cứ làm theo ý mỗ là xong.
Vừa dứt lời bốn gã đại hán kia đã nghênh ngang tiến tới gần, người nào cũng ra vẻ dương dương tự đắc, trong số một gã nhỏ thó quắt queo càng ra vẻ hống hách hơn, dương thanh nói :
- Chủ nhân đội xe đâu, mời ra đây nói chuyện.
Tiếng nói rổn rảng như chuông ngân.
Phong Mạn Thiên vờ ngơ ngẩn nhìn dáo dác :
- Ai nói gì vậy ?
Gã hán tử quắt queo sầm mặt cười khảy :
- Kẻ này đây !
Phong Mạn Thiên thoáng cau mày :
- Tại hạ không hề quen biết với tôn huynh, bỗng dưng kêu gọi có điều chi kiến giáo vậy ?
Hán tử quắt queo cười ha hả :
- Tôn giá biết tại hạ không ? Tại hạ chính là "Thu Phong Quyển Lạc Diệp" Đỗ Tiểu Ngọc của Lạc Diệp Trang, Thu Phong Trại trên Phong Lĩnh...
Phong Mạn Thiên bật cười :
- Lạc Diệp Trang, Thu Phong Trại, những cái tên thật là phong nhã.
Đỗ Tiểu Ngọc cười đắc ý :
- Còn ba vị này một là "Tả Hữu Song Đao" Hồ đại hiệp của Phân Thủy Quan, một là...
Thiết Đại Can nhíu mày gằn giọng ngắt lời :
- Đỗ huynh còn lôi thôi làm gì ? Bằng hữu cũng khỏi vờ vĩnh ở trước mặt Thiết Đại Can này, sống trên núi nhờ thú rừng, sống dưới sông nhờ tôm cá, ý định của bốn huynh đệ bọn này chả lẽ bằng hữu còn chưa hiểu ? Khỏi lắm lời hãy để lại tiền chuộc mạng thì sẽ được buông tha.
Phong Mạn Thiên tay vuốt râu vờ kinh hãi :
- Tại hạ tưởng đâu Đỗ lang quân định ngâm thơ làm đối, sao các hạ lại đòi lấy tiền ?
Thiết Đại Can cười gằn :
- Ngươi muốn ngâm thơ hả ? Vậy thì để lão tử ngâm một bài cho nghẹ.. Núi này do ta phá, rừng kia do ta trồng, nếu muốn qua khỏi đây, để lại tiền mãi lộ, nếu hé môi chống cự, một đao toi mạng ngay !
Vừa dứt lời bất thần vung tay, "bình" một tiếng đâm vào đầu một con ngựa kéo xe, con ngực xấu số ấy chỉ hí lên được nửa tiếng đã ngã lăn kềnh xuống đất.
Nhóm Nam Cung Thường Thứ vẫn điềm tĩnh thản nhiên, còn ba người bọn Đỗ Tiểu Ngọc thì cùng đưa mắt nhìn nhau, thất sắc nói :
- Rõ là thần lực !
Thiết Đại Can ngửa mặt cười vang :
- Thơ của lão tử, các ngươi nghe có hiểu không ?
Phong Mạn Thiên vờ quýnh lên :
- Lão phu tưởng đâu các người là những cao sĩ phong nhã, ngờ đâu lại là quân cường đạo chận đường ăn cướp...
Nhẹ thúc khuỷu tay vào Nam Cung Bình, lớn tiếng nói :
- Cường đạo đã đến, tiêu sư đâu, hãy đánh đuổi bọn cường đạo mau !
Nam Cung Bình cố nén cười, liền ưỡn ngực sấn tới. Bọn Thiết Đại Can nghe Phong Mạn Thiên nói vậy bất giác thoáng rụt bước, song ngẩng lên nhìn thấy "tiêu sư" chỉ là một thiếu niên trẻ, liền vững dạ hơn. Thiết Đại Can bật cười nói :
- Tiêu sư đây hả ? Ha ha, đại tiêu sư ở tiêu cục nào vậy ? Nghe nói đến thanh danh của bọn lão tử đây mà không sợ đến té đái ư ?
Vừa dứt lời bỗng nghe "bốp" một tiếng, đã bị Nam Cung Bình xáng cho một cái tát tai nẩy lửa. Thiết Đại Can thoáng ngẩn người đoạn gầm lên :
- Quân súc sanh.
Lập tức má phải lại bị lãnh thêm một cái tát tai mạnh đến đỗi bật lùi sau vài bước. Thiết Đại Can miệng rỉ máu tươi, y đưa tay lên quệt, vừa định lao bổ tới thì Đỗ Tiểu Ngọc đã kéo góc áo y khẽ nói :
- Hãy khoan !
Đoạn cười giòn nói:
- Vi tiêu sư này quyền cước khá lắm, chẳng hay cao tánh đại danh, môn hạ của vị lão gia nào ? Mọi người đều đồng đạo võ lâm cả, có thể cùng là một nhà cũng không chừng đấy !
Nam Cung Bình dõng dạc nói :
- Tại hạ chính là Nam Cung Bình, đệ tử của Thần Long.
Phong Mạn Thiên thoáng kinh ngạc, lão không ngờ Nam Cung Bình lại nói thật danh tánh mình một cách mau mắn như vậy, nào hiểu Nam Cung Bình vốn tính lỗi lạc, không bao giờ biết giấu giếm họ tên.
Thiết Đại Can, Đỗ Tiểu Ngọc, "Tả Hữu Song Đao" Hồ Chấn Nhân và một hán tử khác là "Âm Dương Phủ" Triệu Hùng Đồ thảy đều biến sắc mặt, bốn người cùng đưa mắt nhìn nhau, thất thanh nói :
- Các hạ là Nam Cung Bình thật ư ?
Nam Cung Bình buông tiếng hừ lạnh lặng thinh, bốn người đưa mắt quan sát chàng, chỉ thấy chàng thần thái hiên ngang, ánh mắt sáng ngời, quả đúng là anh tư phong sảng, oai phong lẫm liệt.
Phải biết Nam Cung Biinh kể từ trận đấu trên Khoái Tụ Lâu, xuất nhập Phi Hoàn sơn trang, thanh danh đã vang lừng thiên hạ, bốn người này tuy là hạng kiêu hùng một phương, song lúc này cũng không khỏi tim gan lộn xộn.
Thiết Đại Can tay sờ má lui sang một bên, ba người kia cũng đi theo, chỉ thấy Thiết Đại Can ngoắc tay gọi một gã đại hán đến, chộp ngực gã đại hán hậm hực nói :
- Đã bảo ngươi thám thính cho kỹ, ngươi báo cáo đoàn xe chỉ có những lão già tàn phế, trọc đầu và thư sinh, vậy chứ Nam Cung Bình từ trên trời rơi xuống thì từ dưới đất chui lên hay sao ?
Gã đại hán thót người, run giọng :
- Ỵ.. là Nam Cung Bình ư ?
Thiết Đại Can vung tay, tống cho gã một chưởng văng ra vài bước.
Chương trước | Chương sau