Nam Cung phu nhân cười nói:
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Chuông vàng này vốn là vật gia truyền của phụ thân con, tất cả có ba đôi, dường như không có điều kỳ dị khác nữa, chỉ trong số có một đôi khi rung động thì hai đôi kia cũng đồng thời reo lên.
Bà từ trong lòng lấy ra một đôi chuông vàng. Nam Cung Bình đưa tay đón lấy. Lỗ Thiên Tiên rung chuông quả nhiên đôi chuông vàng trong tay Nam Cung Bình cũng reo lên thánh thót.
Nam Cung Bình hết sức lấy làm lạ, chàng không biết rằng trên cõi đời mênh mang có rất nhiều sự vật quả không thể nào lý giải theo lẽ thường được.
Nam Cung Thường Thứ tiếp lời:
- Khi xưa lúc ba người xông pha trên chốn giang hồ, chỉ mẫu thân con là võ công có phần thấp hơn, phụ thân và nhị thúc sợ bà gặp nguy hiểm lúc đơn thân một mình, nên bèn chia cho mỗi người một đôi chuông vàng, khi nào gặp nguy hiểm, mẫu thân con chỉ cần rung chuông, hai đôi kia cũng lập tức cảm ứng reo lên, phụ thân và nhị thúc con sẽ cấp tốc đến tiếp cứu ngay ...
Lỗ Thiên Tiên cười to tiếp:
- Cho nên lệnh tôn mới đặt cho những chiếc chuông này một cái tên rất tuyệt là Hộ Hoa ...
Nam Cung Thường Thứ cười:
- Cái tên Hộ Hoa Linh (chuông) không phải do phụ thân đặt ra, khi xưa Hán Hiến Đế rất yêu hoa, sợ chim chóc tàn phá nên đã buộc rất nhiều chuông vàng vào những cành hoa trong cung viên, khi nào có chim đậu lên cành hoa lập tức chuông reo vang, những Hộ Hoa sứ giả trong cung đình sẽ tức khắc ra đuổi chim, nếu người trong triều đình đều gọi người chiếc chuông ấy là Hộ Hoa Linh, phụ thân chỉ mượn vào điển tích thôi.
Nam Cung phu nhân cười khẽ:
- Chuyện quá khứ hồi mấy mươi năm còn nhắc lại làm gì ? Bình nhi, nếu thích thì cứ cầm giữ đôi chuông ấy, sau này trên chốn giang hồ nếu ...
Bà sực nhớ ái tử đã sắp đến một phương trời xa không biết tên, nụ cười liền tắt lịm, thay vào đó là vẻ ưu sầu trĩu nặng.
Nam Cung Thường Thứ khẽ buông tiếng thở dài, trao đôi chuông vàng cho Nam Cung Bình và nói:
- Hãy cất lấy ! Cha mẹ đã không còn gì khác để cho con nữa, hai đôi chuông này con hãy thận trọng giữ gìn, trong tương lai ...
Nói đến hai tiếng "tương lai" ông lại bất giác buông tiếng thở dài rồi im lặng, ánh mắt nặng nề ném ra ngoài mưa gió phủ phàng, phía xa vẫn mịt mùng bóng tối.
Nam Cung Bình tay cầm bốn chiếc chuông vàng, lẳng lặng cúi đầu xuống ...
Lỗ Thiên Tiên đảo mắt nhìn, đoạn cười giỡn nói:
- Song thân ngươi đều đã trao tặng chuông vàng cho ngươi, nếu nhị thúc này còn giữ lại, hẳn ngươi sẽ cho nhị thúc đúng thật là hẹp hòi nhỏ mọn. Nào, hãy cầm lấy và cất giữ cẩn thận, sau này nếu gặp người con gái nào vừa ý thì hãy chia cho nàng ta một đôi.
Nam Cung Bình khom mình cung kính cầm lấy.
Nam Cung phu nhân gượng cười:
- Vô luận thế nào, hôm nay chúng ta được trùng phùng thì cũng phải ăn mừng một phen, để tôi đi làm vài món cho mọi người nhâm nhi ít ly, giờ thì đã có Lỗ nhị ca và Bình nhi, cũng yên tâm phần nào rồi.
Lỗ Thiên Tiên ngạc nhiên:
- Tam muội ... Ô, đại tẩu sao lại phải đích thân làm vậy ?
Nam Cung phu nhân ánh mắt chợt sầm lại, song vẫn mỉm cười nói:
- Kẻ ăn người ở đã giải tán hết cả rồi ...
Trong khi nói đã quay người đi ra sau sảnh, Nam Cung Bình thấy mẹ mình phải tự tay làm lụng, bất giác thầm buông tiếng thở dài, lập quyết tâm khôi phục lại gia nghiệp, không để cho mẫu thân phải chịu cực khổ.
Nam Cung Thường Thứ ra tay giải khai huyệt đạo cho những đại hán hộ tiêu, hết lời xin lỗi. Những tiêu sư thấy lão già đầu trọc áo quần lam lũ này lại chính là vị đại hiệp Lỗ Thiên Tiên khi xưa đã với khinh công và quyền chưởng danh chấn giang hồ, đều không khỏi vô cùng kinh dị, và thấy vị đệ tử môn hạ Thần Long Nam Cung Bình cũng là một trang tuấn kiệt, biết nơi đây đã không còn cần mình ra sức nữa, đồng thời quả tình cũng quá ư mệt nhọc, bèn cáo lui ra hậu phòng ngơi nghỉ.
Lỗ Thiên Tiên trông theo bóng dáng họ, khẽ thở dài nói:
- Trong giang hồ nếu không có những trang nam nhi nhiệt huyết và nghĩa dũng này, e rằng sẽ chẳng còn ai muốn cho con em học võ nữa.
Những món ăn đơn sơ nhưng mùi vị tuyệt hảo, song trong lòng mọi người đều trĩu nặng âu lo, Nam Cung Thường Thứ cầm ly nhìn quanh, chậm rãi nói:
- Nhị đệ, từ nay trở đi có lẽ hai ta sẽ còn có rất nhiều dịp cùng đối ẩm với nhau nữa.
Lỗ Thiên Tiên nhẹ gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi !
Nam Cung Thường Thứ giọng cảm khái:
- Chẳng rõ trong giang hồ hiện nay còn bao nhiêu người nhớ đến Phong Trần Tam Hữu chúng ta nữa nhỉ ?
Lỗ Thiên Tiên chợt động tâm nói:
- Đại ca định tái xuất giang hồ hay sao ?
Nam Cung Thường Thứ nhếch môi cười cay đắng:
- Sơn trang này ngu ca đã bán đi rồi, cuối tháng là phải dọn khỏi, mai này sao tránh khỏi lại phải sống phiêu bạt trên chốn giang hồ ?
Nam Cung Bình biến sắc:
- Bán rồi ư ?
Nam Cung Thường Thứ bùi ngùi:
- Bán rồi mà vẫn chưa đủ ...
Lỗ Thiên Tiên nhặt lấy chiếc bao rách lên cười rộ nói:
- Trong chiếc bao này có chứa hàng trăm vạn, đại ca cần bao nhiêu ?
Nam Cung Thường Thứ ngửa mặt cười:
- Ngu ca cả đời chưa từng biết mùi vị nghèo khó, nay có cơ hội đâu chịu bỏ qua dễ dàng. Nhị đệ, hãy tạm dẹp qua hết, ta uống ba ly trước đã.
Nam Cung Bình thấy cha hào khí như vậy, bèn nâng ly lên uống cạn một hơi.
Lỗ Thiên Tiên cũng nâng chén cười khà khà:
- Lỗ Thiên Tiên nghèo khó à ? Thì cũng ...
Đột nhiên quát lớn:
- Ai ?
Lập tức vịn tay lên bàn đứng dậy, chỉ nghe những tiếng rào rào vang lên trên bậc cấp.
Lỗ Thiên Tiên vung tay, chưởng phong lập tức xô mở cửa sảnh, bên ngoài không hề có một bóng người.
Cha con Nam Cung cùng với Lỗ Thiên Tiên đều biến sắc mặt, một cơn gió ùa vào dường như mang theo một mùi hôi tanh kỳ dị.
Vừa lúc Nam Cung phu nhân bưng dĩa thức ăn từ dưới đi lên, chỉ thấy bên ngoài trong bóng tối bỗng rực lên hai đóm lửa xanh rờn, bất giác rùng mình buột miệng la lên:
- Rắn !
"Xoảng" một tiếng, chiếc đĩa trên tay rơi xuống đất vỡ tan.
Chỉ thấy hai đóm lửa xanh chập chờn từ từ đến gần, Nam Cung Bình quát khẽ, nhỏm người đứng lên, song Lỗ Thiên Tiên nắm giữ lại và nói:
- Khoan đã !
Há miệng phun ra một vệt trắng, bay nhanh về phía hai đóm lửa xanh kỳ dị kia.
Lập tức, mùi rượu lan tỏa trong gió, Nam Cung Bình biết Lỗ Thiên Tiên đã dùng nội lực bức thành tửu tiễn, uy lực vô cùng ghê gớm, quả nhiên hai đóm lửa xanh kia vụt tắt ngay.
"Rào" một tiếng, tiếng rượu bắn xuống đất, nghe hệt như tiếng những hạt trân châu rơi vào đĩa ngọc.
Nam Cung Thường Thứ chau mày:
- Trong võ lâm kể từ khi Vạn Thú sơn trang bị cháy rụi, đã không còn nghe có cao thủ nào điều khiển được xà thú nữa, vậy thì sự xuất hiện của con rắn này quả là lạ lùng.
Chưa dứt lời đã thấy hai đóm lửa xanh kia lại từ từ rực sáng lên. Tiếp theo, bỗng có tiếng nhạc du dương vang lên từ xa, văng vẳng truyền đến trong mưa gió, hai đóm lửa xanh liền theo tiếng nhạc mỗi lúc càng bốc cao hơn.
Nam Cung Thường Thứ thoáng biến sắc mặt, chộp lấy mâm rượu trên bàn và tiện tay vung lên, một vòi rượu phún xuống từ dưới chân thẳng ra đến ngoài cửa, đoạn tay trái lại cầm lấy ngọn đèn đồng cúi xuống châm, lập tức "phừng" một tiếng, rượu bốc lửa phực cháy.
Qua ánh lửa sáng, những thấy trên bậc đá bên ngoài có một con rắn vẩy xanh to cỡ miệng bát, lưỡi đỏ thập thò. Lui ra sau vài thước.
Lỗ Thiên Tiên rú lên một tiếng kinh hãi, vội vàng lùi vào trong góc sảnh.
Nam Cung phu nhân mỉm cười:
- Thật không ngờ Lỗ lão nhị vẫn còn sợ rắn đến vậy.
Lỗ Thiên Tiên bẽn lẽn:
- Đại tẩu dễ thường không sợ !
Nam Cung Bình chợt hiểu nhủ thầm:
- Thảo nào ông đã sợ hãi khi gặp bọn ác quỷ Quan Ngoại, thì ra không phải sợ người mà là sợ rắn.
Ánh lửa vụt tắt, tiếng nhạc càng thêm lảnh lót, Nam Cung phu nhân vung tay, hai đóm sáng bạc bắn vút ra, hai đóm lửa xanh lập tức tắt ngóm, con rắn to giẫy giụa một hồi, từ trên bậc cấp lăn xuống.
Tiếng nhạc đột nhiên biến đổi trở nên hùng mạnh, tiếp theo một tiếng hổ gầm vang dội, một con mảnh hổ trán trắng từ dưới bậc cấp phóng vút lên.
Nam Cung Bình quát lớn:
- Súc sanh !
Đồng thời đã phi thân lao ra ngoài, con mãnh hổ đang lăng không phóng tới, Nam Cung Bình lẹ làng lách ra sau lưng nó, con mãnh hổ hai chân trước chấm đất, hai chân sau hất lên, Nam Cung Bình vội xoay người chuyển bước, lui ra xa bảy thước.
Con mãnh hổ gầm vang, gió tanh ào ạt, chấn động đến ly chén trên bàn rơi cả xuống đất, trong tiếng gầm thét, đuôi hổ quất mạnh.
Nam Cung Bình nhún mình, vọt lên cao một trượng. Con hổ sau ba lần tấn công hụt, khí thế liền sút giảm. Nam Cung Bình lộn người trên không, đầu dưới chân trên, một chưởng bổ xuống, chỉ nghe một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, máu văng tung tóe, con mãnh hổ đã bị Nam Cung Bình một chưởng đánh vỡ sọ.
Nam Cung Bình mượn vào thế chưởng, lại bay vọt lên, thừa thế tung chân đá xác hổ xuống bậc thềm, máu hổ dính vào chân chàng.
Thân pháp chàng vô cùng nhanh nhẹn, và những động tác hết sức ngoạn mục.
Lỗ Thiên Tiên vỗ tay cười to:
- Thân thủ tuyệt lắm, quả không hổ là đệ tử Thần Long ...
Ngay khi ấy tiếng nhạc lại biến đổi, mọi âm khí khác đều im bặt, chỉ còn tiếng trống rền vang, thoáng chốc trong mưa gió ngập đầy vũ khúc điên cuồng và man rợ, bốn bóng đen điên cuồng từ trong tối tiến ra, vừa nhảy nhót vừa đi lên bậc cấp, thì ra là bốn con vượn lông vàng, sức có thể bắt sống loài hổ báo.
Dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy bốn con vượn toàn thân lấp lánh ánh vàng, mắt rực sáng hung tợn, hai cánh tay dài vung múa, há mở chiếc miệng đỏ lòm, không ngớt phát ra tiếng hú lảnh lót, không ngừng quay cuồng nhảy múa trên bậc thềm, phối hợp với tiếng trống điên loạn kia tạo thành một khung cảnh vô cùng man rợ.
Nam Cung Thường Thứ biến sắc khẽ quát:
Chương trước | Chương sau