- Hôm nay các vị muốn sống rời khỏi Nam Cung sơn trang e rằng còn khó hơn lên trời.
bạn đang xem “Bất Tử Thần Long - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nam Cung Thường Thứ kinh ngạc:
- Vậy nghĩa là sao ?
- Nếu các vị muốn tìm con đường sống chỉ còn cách giao hết số tài vật này, bằng không ...
Nam Cung Thường Thứ biến sắc:
- Quần Ma đảo đã có người đến rồi phải không ?
Điểm Thương Yến nhắm mắt lại, chầm chậm gật đầu, mọi người trong sảnh thảy đều tái mặt.
Nam Cung Bình kinh hãi nói:
- Vậy là đại ca tôi chẳng lẽ đã lọt vào trong tay người của Quần Ma đảo ?
Điểm Thương Yến gật đầu:
- Người của Quần Ma đảo nguyên đã đánh giá quá thấp Nam Cung sơn trang nên chưa phái cao thủ đến, chỉ sai một thị giả dẫn theo dã thú và số thiếu nữ kia đến đây bảo trợ giúp phái Điểm Thương công hạ trang này, nào ngờ vợ chồng Nam Cung trang chủ xưa nay chưa từng để lộ võ công lại là cao thủ thế này. Hiện giờ họ tạm ngưng cờ trống, hẳn là đang chuẩn bị đòn kế tiếp lợi hại hơn.
Nói đến đây hơi thở hào hển, dường như không chịu nổi nữa.
Tư Mã Trung Thiên đưa lay lau nước mắt, lớn tiếng nói:
- Binh đến thì tướng cản, nước đến thì đấp đê ngăn, Tư Mã Trung Thiên này cũng muốn xem thử người của Quần Ma đảo có nhân thủ gì cao siêu cho biết.
Nam Cung Thường Thứ ra chiều lo âu thở dài:
- Được đạo trưởng cho biết, tại hạ vô vàn cảm kích, nếu đạo trưởng không tị hiềm, tại hạ đây còn có ít thuốc trị thương ...
Điểm Thương Yến cười chua xót ngắt lời:
- Bần đạo đã bị tôn phu nhân một chưởng chấm dứt tâm mạch, dẫu lệnh công tử không bồi thêm một kiếm thì cũng đã không còn cứu chữa được nữa.
Nam Cung Thường Thứ thở dài:
- Vậy ... vậy ...
Điểm Thương Yến ngậm ngùi.
- Trang chủ yên tâm, bần đạo tuy đã sắp chết nhưng không hề ghi hận các vị, bằng không bần đạo đâu có nói ra những lời như vậy, mong rằng sau này nếu có cơ duyên, các vị hãy giúp sư đệ bần đạo trùng chỉnh cơ nghiệp phái Điểm Thương.
Tiếng nói lão đạo sĩ đứt quảng, hơi thở càng thêm yếu ớt.
Nam Cung Bình chợt động tâm tiếp lời:
- Người của Quần Ma đảo một đòn không thành, dẫu có đòn kế tập cũng phải đi rủ thêm viện thủ, lúc này ngoài sơn trang hẳn là trống không, chi bằng chúng ta hãy thừa cơ xông ra ngoài, còn hơn là ở đây bó tay chờ chết.
Lỗ Thiên Tiên liền phụ họa:
- Đúng thế, sau khi ra khỏi đây chúng ta hẳn tìm cách liên lạc với sứ giả của Chu Thần Điện.
Tư Mã Trung Thiên cũng tán đồng:
- Cách ấy hay lắm ! Nam Cung huynh, tiểu đệ còn có mười mấy thiết kỵ Ở ngoài tiếp ứng, nhưng ...
Nam Cung Bình liền hiểu ý tiếp lời:
- Các vị tiêu đầu của Tư Mã tiền bối hiện đang nghỉ ngơi ở hậu sảnh, tiểu điệt lập tức đi mời họ ra ngay.
Tư Ma Trung Thiên buông tiếng hừ mũi, lườm mắt nhìn Nam Cung Bình, vì nghe theo những lời đườm đặt ác ý của Quách Ngọc Hà, đến giờ hãy còn ác cảm với chàng, có điều trong lúc này không muốn nói ra đó thôi.
Nam Cung Bình không hề lưu ý đến thần sắc của ông, vừa nói xong đã quay người chạy vào hậu sảnh.
Nam Cung Thường Thứ mặt trầm lặng, nghe ba người tính toán như đã sắp xếp sự việc hết sức như ý, ông chỉ buồn bã buông tiếng thở dài.
Lỗ Thiên Tiên nói:
- Đại ca, đại tẩu có còn gì cần thu xếp nữa không ?
Nam Cung phu nhân buồn bã thở dài:
- Tôi và đại ca kể từ nay đã là người vô gia cư rồi, còn gì để mà thu xếp nữa.
Đảo mắt nhìn quanh, bốn bề tăm tối thê lương, nghĩ đến sự phồn vinh náo nhiệt ngày nào, không khỏi càng thêm ưu sầu.
Lỗ Thiên Tiên thoáng ngẩn người, đoạn cúi đầu xuống, nhưng Nam Cung Thường Thứ ngửa mặt cười rộ nói:
- Phu nhân, những thứ thân ngoại vật ấy chết cũng đâu có mang theo được, phu nhân mọi khi rất là phóng khoáng, sao hôm nay lại trở nên phàm tục vậy, chẳng qua chỉ ...
Bỗng nghe Nam Cung Bình la lên thảng thốt nơi hậu sảnh, rồi hoảng hốt chạy vào đại sảnh.
Nam Cung Thường Thứ biến sắc hỏi:
- Gì thế ?
Nam Cung Bình mặt đầy kinh hoàng:
- Chết hết cả rồi !
Mọi người thảy đều giật mình kinh hãi.
Nam Cung Bình nói tiếp:
- Mọi người thảy đều chết bởi chấm dứt tâm mạch, ngực hãy còn hơi ấm, chứng tỏ mới vừa chết không lâu, hài nhi đánh bật cửa sổ nhìn ra, nhưng chẳng thấy một bóng người nào cả.
Mọi người cùng nhìn nhau, lòng đều hết sức ngạc nhiên, những vị tiêu sư bị người đánh chết ngay sau đại sảnh, vậy mà bấy nhiêu cao thủ võ lâm tại đây không một ai nghe tiếng.
Điểm Thương Yến chầm chậm mở mắt ra, giọng run run nói:
- Muộn rồi, muộn rồi ... Quần Ma ... đảo ... đã⬦ đến ...
Đột nhiên hai mắt lòi ra, trút hơi thở cuối cùng.
Gió vẫn lồng lộng, mưa vẫn tầm tã, một cơn gió thổi vào, xô mất hạt trân châu lăn vào một bãi máu tươi ...
Chương trước | Chương sau