XtGem Forum catalog
Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 100 đánh giá )

Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh - Chương 8 - Triệu lão gia là ai?

↓↓
Giang Thành Hội ngập ngừng rồi tiếp:


- Thương thế ngươi thế này, cần phải có nơi nghỉ tạm để điều trị, ta bỏ ngươi sao đành...


- Tiền bối... xin đừng lo lắng gì cho vãn bối cả. Cứ để vãn bối tự lo liệu.


Bỗng từ đàng xa, bụi tung mù mịt rồi có tiếng vó ngựa chạy dồn dập. Chỉ một loáng sau đã xuất hiện hai con ngựa. Người đi đầu là một lão già, da đỏ hồng hào, độ khí hiên ngang, ngồi đàng sau là một vị tiểu cô nương, tóc bím trái đào, đôi gò má ửng đỏ đã hơi đen xạm lại vì nắng gió đường xa.

bạn đang xem “Bát Nhã Thần Chưởng - Vương Triệu Anh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Theo sau là một gã thiếu niên chừng , tuổi lưng đeo trường kiếm.


Giang Thành Hội nhìn kỹ rồi mừng rỡ reo lên:


- Tiểu tử, ngươi có cứu tinh rồi.


Giang Thành Hội nhảy vọt ra đứng giữa đường, gã nói lớn:


- Giang mỗ vui mừng được tương kiến Triệu lão gia.


Lão già dừng cương ngựa lại. Con ngựa đang đà chạy bị dừng lại đột ngột, hai chân trước nhảy dựng lên, mũi thờ phì phì...


- Ói chà! Lão già cười ha hả rồi nhảy xuống đất:


- Không ngờ chốn hoang vắng này lại được gặp cố nhân. Giang huynh lâu nay vẫn mạnh giỏi đấy chứ?


- Tạ Ơn trời phật! Giang Thành Hội cũng mỉm cười:


- Giang mỗ này vẫn khỏe như thường. Còn Triệu huynh, công phu...


Triệu lão gia xua tay gạt đi:


- Đừng nói đến võ công nữa làm ta thêm hổ thẹn, công phu chẳng tăng tiến chút nào.


- Triệu huynh lại quá khiêm tốn rồi, hay là sợ phải truyền cho Giang mỗ vài chiêu?


- Lục Huyền Công của Triệu mỗ đâu có nghĩa lý gì so với Thiết Trảo...


Giang Thành Hội nói với Chu Cẩm Sơn:


- Sao ngươi không vái lạy Triệu sư bá di?


Chu Cẩm Sơn vội vàng quỳ xuống, gã cung kính nói:


- Vãn bối là Chu Cẩm Sơn kính chào Triệu sư bá.


- Ngươi bất tất phải đa lễ như vậy. Lão họ Triệu cúi xuống nâng gã dậy. - Giang huynh, tiểu tử này là ai vậy?


- Đệ quên giới thiệu với Triệu ca. Gã là nghĩa đệ của Giang mỗ đấy!


Thấy Giang Thành Hội bỗng đổi cách xưng hô với mình, Chu Cẩm Sơn biết là lão có chủ ý.


- Ha... Ha... Ha... một già một trẻ kết làm huynh đệ thật là kỳ thú... Chúc mừng, chúc mừng. Lão nói mấy câu này có vẻ hể hả thật sự.


- Đây là Triệu sư bá, Giang Thành Hội nói với Chu Cẩm Sơn. - Triệu sư bá có ngoại hiệu là Triệu Bất Nhị, một thần y đời nay không có người thứ hai.


Tiểu đệ ngươi gặp được Triệu thần y là may phước lắm đó.


- Chắc Giang Thành Hội tự nhận mình là nghĩa đệ hẳn là muốn Triệu Bất Nhị hết lòng cứu chữa - Chu Cẩm Sơn nghĩ thầm. Gã thấy Triệu Bất Nhị mỉm cười.


- Giang huynh nói đúng đó. Triệu mỗ này bấy lâu nay không chữa bệnh cho ai cả. Lại nay đây mai đó nên dù có muốn tìm cũng không gặp được...


Đúng là ngươi và ta có cái duyên hội ngộ.


- Triệu huynh, Giang mỗ này có việc muốn thỉnh cầu, không biết có được chăng?


- Việc gì, Giang huynh cứ nói, chỗ tâm giao đừng có ngại, chỉ sợ việc đó quá sức của ta mà thôi.


- Tiểu tử này là nghĩa đệ của tại hạ. Y nhỏ tuổi song rất có nghĩa khí. Y đã bị Vương Nhất Minh phóng chưởng đánh bị nội thương, vừa rồi lại bị Hà Thiện Luân đánh cho một chưởng nữa. Nên xem chừng thương thế khá trầm trọng.


- Được, được... Lạc Hoa Chưởng của Vương Nhất Minh vốn là âm hàn.


Giả tỷ như người có luyện võ công thì rất dễ nguy đến tính mạng vì hai luồng chân khí đối chọi nhau. Song tiểu tử này...


Chu Cẩm Sơn không ngờ lão lại nhận lời chữa bệnh cho mình nhanh như thế. Gã vội dập đầu xuống đất binh binh mấy cái rồi nói:


- Đa tạ Triệu sư bá. Đa tạ Triệu sư bá.


- Cũng là phúc phận của ngươi thôi. Hồi này ta đang có ý định luyện thêm một số thuốc nữa nên phải về nhà. Lão quay sang nói với Giang Thành Hội:


- Chắc Giang huynh có việc gì gấp phải không?


- Đúng vậy! Triệu huynh đã nhận lời, đệ rất biết ơn và yên tâm lắm rồi.


Đệ xin cáo biệt. Hẹn ngày tái ngộ.


Giang Thành Hội đi rồi, Triệu Bất Nhị bảo Chu Cẩm Sơn:


- Ngươi lên ngồi sau yên ngựa của gã kia đi. Lão trỏ tay vào gã thiếu niên đang ngồi sẵn trên ngựa. Chu Cẩm Sơn vội leo lên phía sau. Gã thiếu niên ra roi, lập tức con ngựa phóng như bay về phía trước.


Đi chừng nửa ngày thì đến một trang trại. Triệu Bất Nhị dừng ngựa rồi nhảy xuống, lão nói:


- Đây là Lục Liễu Trang, chỗ ở của ta. Lão vừa dứt lời đã có sáu bảy tên gia nhân xuất hiện trước cửa, rồi dắt ngựa vào chuồng.


- Trong thời gian ta đi vắng có gì lạ không? Triệu Bất Nhị hỏi.


- Bẩm lão gia! Không có gì lạ cả!


- Phu nhân vẫn mạnh khoẻ chứ?


- Dạ! Phu nhân vẫn như thường... Thưa lão gia, một gã bỗng nói:


- Tiểu nhân quên một việc.


- Việc gì vậy?


- Cách đây một ngày có một nhà sư đến tìm lão gia, nói rằng có việc cần bàn bạc.


- Sao ngươi không nóì là ta đã không nhận chữa trị cho ai từ lâu rồi?


- Tiểu nhân có nói, song vị sư đó nói không phải cần chữa bệnh mà có một việc rất cần.


- Y có hẹn bao giờ trở lại không? Và có nói danh hiệu?


- Không! Tiểu nhân hỏi nhưng nhà sư không nói. Hơn nữa, lão sư đi không biết bao giờ về nên không thể hẹn trước được. Vì thế nhà sư đã bỏ đi.


Triệu Bất Nhị hừ một tiếng trong cổ, quay lại bảo gã thiếu niên:


- Đại Văn! Ngươi đưa tiểu tử này vô phòng nghĩ đi, ngày mai ta sẽ chữa cho y. Lão nói với cô gái:


- Lệ Quân, con cũng đi nghĩ đi nhé. Hôm nay đi đường xa cần đi nghĩ sớm.


Cô gái dạ lên một tiếng rồi trở gót đi về căn phòng mé đông. Chu Cẩm Sơn theo Đại Văn đi về căn phòng mé tây. Gã trỏ một căn phòng nhỏ, bên trong có một cái giường bằng gỗ và một kệ bằng tre trên có một ít sách. Gã nói:


- Đây là chỗ nghĩ của ngươi. Đừng có nghịch ngợm lung tung đấy.


Chu Cẩm Sơn cảm thấy mệt mõi rã rời. Gã đặt mình xuống giường đã thiếp đi ngay. Còn đang mơ màng bỗng có ai đập tay vào người gã.


- Tiểu tử, ngươi ngủ hay còn thức đấy?


Chu Cẩm Sơn mở mắt ra. Trước mắt gã là Triệu Bất Nhị, đang đứng nhìn gã đăm đăm. Trời đã tối, chỉ còn một ngọn nến đặt trên bàn nên ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Gã nhỏm dậy nói:


- Triệu sư bá, vãn bối mệt quá nên chợp mắt được một chút, chẳng hay...


- Ta muốn coi bịnh cho ngươi, cứ nằm yên và đưa tay đây cho ta.


Chu Cẩm Sơn đưa tay cho lão. Triệu Bất Nhị đặt một ngón tay gần huyệt Thái Uyên. Lão nhắm mắt lại, định thần. Một lát sau, Triệu Bất Nhị mở mắt ra, lão lẩm bẩm:


- Lạ quá! Lạ quá! Lạc Hoa Chưởng của Vương Nhất Minh ta còn lạ gì nữa, sao tiểu tử này...


Lão lặng im không nói nữa. Rồi chụm ba ngón tay đặt vào vị trí Thốn, Quan, Xích trên cổ tay Chu Cẩm Sơn.


- Triệu Bất Nhị này xưa nay vẫn tự hào chỉ cần thăm bệnh bằng một ngón tay là đủ. Nay ta đã xử dụng cả ba ngón tay mà vẫn không sao hiểu được ngươi bị thương như thế nào.


- Triệu sư bá, bệnh vãn bối chắc không sao chữa được phải không?


- Cái đó phải để ta xem lại, may ra... Kinh mạch ngươi hiện giờ rối loạn, chân khí lưu thông trong kỳ kinh bát mạch. Nhưng... Lão im bặt, có vẻ khó nói vì không tìm cách giải thích cho Chu Cẩm Sơn hiểu được.


- Ngươi... cứ yên tâm nằm tịnh dưỡng, ngày mai ta sẽ coi lại cho.


Triệu bất nhị bỏ ra ngoài. Chu Cẩm Sơn buồn rầu nghĩ thầm:


- Lão đã mệnh danh là Triệu bất nhị mà còn bó tay, bệnh ta hẳn là không chữa được rồi. Dù có may mắn tìm được Thần Quang đạo nhân thì cũng chưa chắc đã khỏi bệnh.


Ta sinh ra đã không biết mặt cha mẹ. Sư phụ có nói song thân bị hãm hại, mà không trả được mối thù thì đau khổ biết bao. Mình thật là vô dụng!


Đột nhiên, Chu Cẩm Sơn thấy tức thở, mặt nóng bừng bừng như thiêu đốt, gã không sao chịu đựng được nữa nên ngất đi.


Lúc nữa đêm, gã bỗng choàng tỉnh giấc bởi những tiếng ồn ào từ phía thư phòng của Triểu bất nhị vẳng lại.


- Quái lạ! - Chu Cẩm Sơn tự hỏi:


"Đêm hôm khuya khoắt thế này mà lại có khách đến chữa bệnh sao? Ai mà lại đến vào lúc này. Phải có việc gì quan trọng thì mới dám làm phiền chủ nhân đến thế. Nhưng không phải" - Chu Cẩm Sơn chú ý lắng nghe, nhưng âm thanh mỗi lúc mỗi lớn, hiển nhiên là những tiếng quát tháo thật sự.


Chu Cẩm Sơn mò ra khỏi phòng. Gã rón rén đi về căn phòng phía Tây. Đi đến gần thì gã không dám vì sợ bị phát hiện. Song chỉ đứng khá xa cũng đủ nghe rõ.


Qua cửa sổ của căn phòng mở toang nhưng rèm đã buông phủ kín, gã thấy lờ mờ bóng của chừng sáu bảy người đang đứng. Rồi một giọng ồm ồm cất lên:


- Triệu Bất Nhị, bọn ta từ xa xôi đến đây hẳn là ngươi cũng biết công việc hệ trọng đến mức nào! Ngươi đừng lo ngại về vấn đề tiền bạc, chúng ta không để ngươi thiệt thòi đâu!


Tiếng Triệu bất nhị nhỏ hơn nhưng kiên quyết:


- Tại hạ quyết không thể chiều theo ý các vị được. Nếu không biết rõ mục đích công việc. Các vị cũng biết đấy, nghề của tại hạ phải giữ lấy chữ "Đức" làm đầu!


- Đức cái con mẹ gì? Tiếng một gã văng tục:


- Này lão Triệu, lão rườm rà quá đấy. Bọn ta có tiền, lão có công. Vậy thôi, chúng ta sòng phẳng. Hơn nữa chỉ có ngươi và bọn ta biết...


- Tại hạ làm thuốc là để giúp đời. Không đặt vấn đề tiền bạc làm trọng...


Mọi việc phải rõ ràng mới được...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vợ đúng là cục nợ

Vợ đúng là cục nợ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Bến đỗ

Bến đỗ

Nó. Một con bé 22 tuổi. Hồn nhiên. Yêu thơ văn. Thích những con chữ. Giàu cảm xúc. Hay

23-06-2016
Lặng lẽ tình thừa

Lặng lẽ tình thừa

(khotruyenhay.gq) “Mày điên thật rồi Nhân ơi! Cả tỉ tỉ cô gái đương xuân ngoài kia

29-06-2016