Thanh Đoạt Hồn Kỳ của Đoạt Hồn Thiếu Nữ như thần kỳ hạ giới, tạo thành một luồng kình khí mạnh tuyệt luân tiến thẳng đến Thạch Kiếm.
Luồng kình phong đẩy thân hình Thạch Kiếm như diều đứt dây, bắn tung ra ngoài.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ lãnh đạm cất tiếng:
- Xem ngươi ngoan cường đến đâu! Thạch Kiếm rơi phịch xuống đất, mặt đầy đất cát, chàng đưa tay chống run rẩy đứng dậy.
bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đừng hòng.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ mặt đầy sát khí thét:
- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, còn không chịu theo ta đi, thì ta đành phải lấy mạng ngươi.
- Hừm! Tốt nhất hãy giết ta đi!
- Muốn chết cũng không dễ! Chàng bị trọng thương, nhưng miệng vẫn kiên cường.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ sát cơ bừng bừng, kỳ phong phóng ra mạnh vô song, như cuồng phong bão táp, chiêu kỳ này tất sẽ lấy mạng Thạch Kiếm.
Bỗng một tiếng rít dài vang lên, một bóng người cuộn đến, đẩy ra một luồng chưởng lực mạnh không tả, đánh bật kỳ phong của Đoạt Hồn Thiếu Nữ.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ kinh ngạc đưa mắt nhìn buột miệng thốt:
- Ồ! Thì ra là bà.
Thạch Kiếm liếc nhìn, bỗng giật mình quát:
- Không cần ngươi đến cứu ta, đêm nay ta phải đòi lại nợ máu của hiền thê ta.
Thì ra người vừa đến chính là trung niên mỹ phụ giết chết Bạch Tuyết Công Chúa.
Trung niên mỹ phụ nhìn Đoạt Hồn Thiếu Nữ hỏi:
- Ngươi là Giang Ngọc Chi sao? Đoạt Hồn Thiếu Nữ ngạc nhiên lên tiếng:
- Ngươi không có mắt sao còn hỏi, ta chính là Giang Ngọc Chi.
Phút chốc, trung niên mỹ phụ tay ôm đầu nói:
- A! Ta đã giết lầm người rồi! Thạch Kiếm nghe vậy, biết trung niên mỹ phụ muốn giết Đoạt Hồn Thiếu Nữ chứ không phải là Bạch Tuyết Công Chúa.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ và hiền thê của chàng quá giống nhau, đến nỗi không phân biệt được, chàng thầm nghĩ: "Ta sẽ trả thù cho nàng" Chàng cắn răng ngồi dậy, mắt trừng lên đầy sát khí. Trung niên mỹ phụ thấy thế hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn giết ngươi!
- Giết ta sao?
- Ngươi không phân hắc bạch, giết lầm Công Chúa Bạch Tuyết.
- Công Chúa Bạch Tuyết nào? Cô nương đó là ai, tại sao lại giống Giang Ngọc Chi đến thế? Trời! Ta vô ý...
Bà chưa dứt lời thì Thạch Kiếm đã giơ chưởng đánh tới.
Trung niên mỹ phụ như mất hồn, bị chàng đánh một chưởng, chỉ lui ra hai bước, sắc mặt vẫn thản nhiên, thì ra công lực của bà ta đã đạt vào hạng thượng thừa.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ thấy thế rùng mình, tung mình bỏ chạy.
Trung niên mỹ phụ lập tức đuổi theo quát:
- Giang Ngọc Chi, xem hôm nay ngươi chạy đi đâu? Đoạt Hồn Thiếu Nữ sắc mặt tái hẳn lại thốt:
- Bà...
Trung niên mỹ phụ căm hờn nói:
- Ta giết ngươi trước, rồi đến sư phụ ngươi sau.
Lời nói của bà chứa đựng mối thù thâm sâu. Nói xong bà vận chưởng hét lên một tiếng chấn động trời đất, tạo thành một luồng kình phong như băng sơn đảo hải.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ run rẩy nâng Đoạt Hồn Kỳ lên.
Luồng hàn phong lạnh thấu xương mang theo sức mạnh vô song cuộn đến.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân hình Đoạt Hồn Thiếu Nữ như diều đứt dây bắn ra ngoài mười ba, mười bốn trượng xa, miệng rỉ ra máu tươi.
Trung niên mỹ phụ lửa giận xung thiên nhảy bổ tới, giơ chưởng đánh xuống.
Thạch Kiếm lướt nhanh tới, đẩy chưởng ra chặn lại.
Trung niên mỹ phụ thấy thế liền thu lại bảy thành công lực, may mà như vậy Thạch Kiếm cũng đã bị hất tung ra ngoài một trượng xa. Bà có vẻ hối hận, nhảy tới lôi chàng dậy.
Thạch Kiếm đưa tay chùi máu nơi khóe miệng cất tiếng:
- Bà quá độc ác rồi!
- Ngươi có biết ta đã chịu biết bao cực khổ dưới tay sư đồ bọn chúng không?
- Nhưng bà đã giết cô ta.
Trung niên mỹ phụ liếc nhìn Đoạt Hồn Thiếu Nữ đã bị trọng thương nói:
- Không có!
- Ta đang nói tới Bạch Tuyết Công Chúa!
- Là hiền thê của ngươi sao? Chàng gật đầu, trung niên mỹ phụ tỏ vẻ hối hận khẽ nói:
- Ta có lỗi, giết lầm hiền thê của ngươi.
- Tại hạ không muốn nàng chết một cách oan uổng.
Trung niên mỹ phụ thở dài. Bà không biết làm sao bày tỏ với Thạch Kiếm sự ăn năn lỗi lầm của bà.
Thạch Kiếm cảm kích nói:
- Bà vốn muốn giết cô ta? Là Giang cô nương đó? Trung niên mỹ phụ đã giết lầm người, còn kẻ đáng giết thì lại còn sống, bà thở dài nói:
- Ta bỏ qua thù hận của cô ta.
Nói xong, phóng người đi, chớp mắt đã mất hút trong đám sương mù nơi phía xa xa.
Luồng ánh sáng chói lọi phá tan màn sương dày đặc. Vầng hồng nơi chân trời từ từ nhô lên, sắc trời sáng dần, bóng đen bị đẩy lùi đi.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ bị thương nặng bước từng bước đến bên cạnh nói:
- Đa tạ ngươi đã cứu ta!
- Không có chi! Ta chỉ báo đáp ơn cứu mạng của cô nương thôi.
- Nhưng mà ta đã được ngươi cứu sống! Thạch Kiếm thở dài.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ động lòng, đưa Đoạt Hồn Kỳ ra nói:
- Thiếu hiệp đã muốn thay Thượng Quan Linh lão tiền bối thu Chương lại binh khí, thì đừng khách sáo, ta bằng lòng tặng cho chàng đấy! Điều bất ngờ này làm chàng ngây người ra không biết có nên nhận hay không.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ chứa chan tình cảm nói:
- Hãy nhận lấy đi! Chàng bắt gặp ánh mắt chứa đầy tình cảm của nàng, đó là ánh mắt lạ thường.
Thạch Kiếm nhận lấy Đoạt Hồn Kỳ thốt:
- Đa tạ cô nương.
- Nếu thiếu hiệp không chê, thì hãy gọi muội là Ngọc Chi.
Chàng ngẩn người không biết làm sao, thì Đoạt Hồn Thiếu Nữ giải thích:
- Chàng cứ nghĩ sự mất mát hiền thê đã cứu mạng của muội, vì thế muội nguyện thay thế địa vị của hiền thê chàng, nguyện nâng khăn sửa túi cho...
Thạch Kiếm nghe thế vội ngăn lại nói:
- Đừng làm thế cô nương!
- Hãy gọi muội là Ngọc Chi.
- Ngọc Chi!
- Muội biết muội không bằng được Bạch Tuyết Công Chúa, nhưng muội đã quyết định, dù chàng có bằng lòng hay không dù sao kiếp này muội đã là người họ Thạch rồi.
Thạch Kiếm nghe, đỏ mặt cất tiếng:
- Ngọc Chi! Huynh không thể làm như vậy được.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ bất giác lệ tuôn trào, ai oán thốt:
- Cuộc đời này muội sống là vì huynh nếu như huynh còn từ chối, như thế muội vận chưởng tự vẫn còn hơn.
Nói xong cánh tay nàng giơ nhẹ lên, nhằm Thiên Linh Cái đập xuống.
Thạch Kiếm giật mình, phóng đến chụp tay nàng:
- Hà tất xem thường mạng sống như thế.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nghẹn ngào khẽ nói:
- Xin chàng đừng ngăn cản, hãy để cho muội chết, muội sống cũng không có ý nghĩa gì?
- Ngọc Chi, muội sống còn hơn là chết...
- Một con người đã mất đi ý nghĩa của cuộc sống thì có miễn cưỡng sống cũng không bằng chết.
Thạch Kiếm hỏi:
- Có lẽ nào muội bằng lòng chịu khổ với huynh sao?
- Đương nhiên rồi.
Chương trước | Chương sau