Trung niên mỹ phụ lãnh đạm nói:
bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Quả là cuồng ngôn, sư phụ ngươi là ai, ta đi thanh toán với sư phụ ngươi.
Thạch Kiếm giơ chưởng nói:
- Ngươi hãy thanh toán ta trước, hà tất phải kéo sư phụ ta vào.
- Ngươi còn thua xa, hôm nay nể tình đã giết lầm hiền thê của ngươi, ta bỏ qua lần này, nhưng ta quyết định sẽ trở lại huyết tẩy Xú Nhân Cốc này.
Bà vừa dứt lời thân hình đã lướt ra khỏi căn nhà tranh.
Thạch Kiếm cảm thấy buồn bã, trong lòng như mất đi một cái gì đó.
Ngọc Chi nói nhỏ vào tai Vô Diệm Ma Cơ:
- Mẫu thân, chàng chính là Thạch Kiếm, chàng bằng lòng hao phí mười năm công lực vận huyết cứu mẫu thân.
Vô Diệm Ma Cơ xạ hai luồng hung quang nhìn chàng khi biết chàng là ai. Ngọc Chi thấy thế khẽ rùng mình không dám lên tiếng tiếp.
Chàng mãi lo nhìn ra cửa không thấy được sự thay đổi trên, Vô Diệm Ma Cơ lãnh đạm lên tiếng:
- Thiếu hiệp! Chàng giật mình quay lại, thấy sắc mặt của Vô Diệm Ma Cơ bất giác trong lòng cảm thấy hơi sợ.
Bà ta lạnh lùng nói tiếp:
- Ngươi chính là Thạch Kiếm sao? Chàng chậm rãi đáp:
- Vãn bối chính là Thạch Kiếm. Giang tiền bối có gì chỉ giáo? Sắc mặt bà ta thoáng bừng lên sát khí, nhưng rồi trở nên bình lặng, nét nộ hỏa đã được bà ta kiềm chế.
Bà ta lên tiếng hỏi:
- Nghe Chi nhi nói, ngươi bằng lòng vận huyết cứu ta?
- Chính vậy.
- Thế thì hãy đến đây vận huyết cứu chữa, không nên chậm trễ! Chàng nhìn qua Ngọc Chi, cảm thấy yên tâm đôi chút nhưng trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó bất tường sắp xảy ra.
Chàng bước tới gần Vô Diệm Ma Cơ thì bà ta nhìn chàng rồi nở một nụ cười, chàng lại không có cảm giác thân thiện mà lại có cảm giác chán ghét.
Bà ta bảo Ngọc Chi:
- Chi nhi, chuẩn bị dụng cụ.
Ngọc Chi vâng lời, đi vào nhà trong lấy ra một cái rương sắt, để trước mặt bà. Nàng như muốn nói gì, nhưng lại thôi rồi nàng lại không yên thốt:
- Mẫu thân! Vô Diệm Ma Cơ lên tiếng:
- Con ra giữ cửa, không nên để ai vào nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Ngọc Chi buồn bã đi ra ngoài, bà ta sắp đặt những dụng cụ màu bạc trong rương rồi nói với chàng:
- Ngươi hãy ngồi xuống.
Chàng nghe theo, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Bà ta giơ hữu chưởng đánh nhẹ vào năm đại huyệt Phủ Đài, Trung Phủ, Vân Môn, Thần Phong và Thạch Quan trước ngực chàng.
Chàng cảm thấy trong người sôi sục, huyết lưu gia tăng.
Bà ta lại lấy ra hai cái ống bạc, rồi gắn hai đầu nhọn vào. Sau đó bà chích ống bạc vào hữu thủ của chàng, máu trong người chàng chảy vào trong ống, bà ta cầm đầu ống kia lại chích vào mạch máu trên tay mình.
Bà lại lấy một cái khăn, nhúng vào chất lỏng màu vàng, không nói một lời đưa vào mũi Thạch Kiếm. Chàng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ngọc Chi vẫn theo dõi ngoài cửa, biết thân mẫu định làm một việc nham hiểm độc ác, thất kinh lên tiếng:
- Kiếm huynh! Ánh mắt hung ác của Vô Diệm Ma Cơ giận dữ nhìn Ngọc Chi.
Nàng yếu ớt nói:
- Mẫu thân! Người...
Vẻ mặt của Vô Diệm Ma Cơ lúc đó mới hiện ra sát khí bừng bừng. Ngọc Chi rùng mình, nàng biết lúc này rất là nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì Thạch Kiếm sẽ mất mạng, thân mẫu cũng sẽ bị trọng thương.
Nàng trong đầu suy nghĩ: "Thân mẫu quá tàn ác rồi, chàng đã hy sinh mười năm công lực để cứu thân mẫu mà người lại quá hận đàn ông trên thiên hạ mà muốn giết chàng. Chàng lại không oán thù gì với thân mẫu, tại sao lại đi hại chàng chứ? Thân mẫu không thể làm như vậy!..." Nàng đang suy nghĩ thì một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nàng vội quay đầu lại nhìn, bất giác nước mắt ràn rụa chạy đến.
Tiếng kêu ấy phát ra từ miệng của Thạch Kiếm, thân hình chàng ngã xuống góc nhà, miệng rớm máu, cảnh tượng thật thê thảm.
Thì ra Vô Diệm Ma Cơ sau khi vận huyết xong, liền phát chưởng đánh chàng. Ngọc Chi thấy tay chàng không ngừng chảy máu, bèn vận công cầm máu cho chàng.
Một lúc sau, Thạch Kiếm từ từ tỉnh lại lòng đầy thù hận nói:
- Lệnh đường quá tàn nhẫn và đê tiện.
Chương trước | Chương sau