- Chỉ vì Bạch Tuyết Công Chúa đã chết thay cho muội sao? Đoạt Hồn Thiếu Nữ lau nước mắt, ánh mắt long lanh nhìn chàng nói:
bạn đang xem “Bát Bộ Thần Công - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Muội bằng lòng hầu hạ huynh một là vì thay thế cho sự hy sinh của nàng, hai là vì muội đã...
Thạch Kiếm hỏi:
- Đã như thế nào? Đoạt Hồn Thiếu Nữ đỏ mặt nói:
- Huynh này!...
Thạch Kiếm đã hiểu ý nàng, bèn khẽ nói nhỏ bên tai nàng:
- Đã tha thiết yêu huynh phải không? Đoạt Hồn Thiếu Nữ cúi đầu không nói gì.
Thật ra Đoạt Hồn Thiếu Nữ đã nhiều lần cứu chàng, chỉ vì chàng không biết mà thôi.
Chàng cảm động nói:
- Ngọc Chi, huynh cũng yêu muội, chỉ sợ làm hại đời muội, nên không dám tiếp nhận tình yêu của muội.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nghe thế mừng rỡ vô cùng, nắm lấy tay Thạch Kiếm âu yếm khẽ nói:
- Muội bằng lòng vì huynh mà chịu khổ! Thạch Kiếm say đắm trong mối tình chân thật của nàng, ôm chầm lấy Đoạt Hồn Thiếu Nữ, nàng như chạm phải điện, toàn thân run rẩy.
Hai người lặng lẽ không ai muốn thốt lên lời nào sợ phá tan cảnh mỹ miều say đắm.
Một Chương lâu Thạch Kiếm mới nói:
- Huynh không hiểu tại sao muội và hiền thê lại giống nhau như vậy.
Ngọc Chi lắc đầu, chàng kinh ngạc nói:
- Có khi nào là chị em sinh đôi không?
- Không khi nào.
- Tại sao?
- Tại vì mẫu thân muội vẫn còn sống...
Thạch Kiếm nói:
- Nhưng thân mẫu của Bạch Tuyết Công Chúa nghe nói mất tích đã hơn mười năm, vẫn chưa tìm được tin tức, có phải thân mẫu của muội cũng chính là thân mẫu của nàng không? Ngọc Chi nói:
- Không thể như vậy được, phụ thân của nàng vẫn còn, nhưng phụ thân của muội đã qua đời lúc muội còn nhỏ.
Thạch Kiếm thất vọng, Ngọc Chi đưa Đoạt Hồn Kỳ cho Thạch Kiếm thốt:
- Kiếm huynh, hãy nhận lấy Đoạt Hồn Kỳ này.
Chàng định từ chối, Ngọc Chi nghiêm mặt nói:
- Huynh không phải đã hứa thu lại Đoạt Hồn Kỳ cho Thượng Quan Linh lão tiền bối sao? Mấy năm nay, tuy rằng muội nhờ nó mà thành danh, nhưng vật có chủ tốt nhất nên trở về nguyên chủ.
Thạch Kiếm chân thành nói:
- Ngọc Chi! Muội tốt quá!
- Đây là việc nên làm, nhưng còn một việc không biết huynh có chịu làm thay cho muội không?
- Ồ! Trị bệnh cho sư phụ của muội phải không?
- Sư phụ muội chính là gia mẫu, vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, cần phải vận huyết hao phí mười năm công lực, muội quả thật không dám cầu xin huynh.
Chàng hào khí cất cao tiếng:
- Giờ đây quan hệ của muội và huynh đã khác, đừng nói là hao phí mười năm công lực, cho dù tan xương nát thịt, chỉ cần lệnh đường lành bệnh, huynh sẽ không từ chối.
- Kiếm huynh, muội quả thật rất cảm kích huynh.
- Huynh còn chưa biết tôn danh của lệnh đường.
- Gia mẫu là Giang Dung Dung, mọi người gọi là Vô Diệm Ma Cơ.
- Ồ! Thì ra lệnh đường là một trong Hồng Trần Ngũ Tuyệt, vì thế nên võ công của muội cao đến thế.
Thế là hai người thi triển tuyệt đỉnh khinh công, phóng đến Xú Nhân Cốc, nơi ẩn cư của Vô Diệm Ma Cơ.
Chưa đến bốn canh giờ, Xú Nhân Cốc đã hiện ra trước mặt.
Ngọc Chi đưa tay chỉ một khu rừng rậm nơi xa xa nói:
- Kiếm huynh! Dưới khu rừng trước mặt chính là Xú Nhân Cốc.
Rồi thì nàng dẫn chàng xuống thâm cốc, qua một con đường vòng thì thấy một ngôi nhà tranh trông rất là mộc mạc.
Bỗng! Một luồng chưởng phong mạnh mẽ từ ngôi nhà tranh bay ra.
Ngọc Chi biến sắc, vội vàng lướt người tới trước.
Thạch Kiếm biết Vô Diệm Ma Cơ đã gặp phải kình địch, liền đuổi theo.
Trong nhà tranh là hai người phụ nhân đang ngồi đối lập nhau, một người là trung niên mỹ phụ còn người kia là một phụ nhân cực kỳ xấu xí, chàng biết ngay là Vô Diệm Ma Cơ.
Hai người đang cách không đấu nội lực.
Trận đấu này hoàn toàn dựa vào công lực bản thân, kẻ nào yếu nhất định phải thảm bại.
Ngọc Chi đứng bên cạnh, lòng nôn nóng bồn chồn như lửa đốt.
Chàng đưa mắt nhìn, thấy song chưởng của Vô Diệm Ma Cơ khẽ run, trước trán tỏa mồ hôi hột, còn trung niên mỹ phụ thì định thần, song chưởng đẩy chân lực ra.
Qua nửa tuần trà, Vô Diệm Ma Cơ song thủ không ngừng run rẩy, âm thầm đẩy ra một luồng âm nhu.
Trung niên mỹ phụ cảm nhận được luồng chân khí âm nhu mạnh như bài sơn đảo hải, trong lòng giật mình, mặt biến sắc.
Càng lúc không khí trong nhà càng nóng, hô hấp của hai người càng nặng, xem ra thắng bại đã gần kề.
Công lực của Vô Diệm Ma Cơ đã thua nửa bậc, trung niên mỹ phụ song chưởng đẩy ra một luồng chân khí âm nhu mạnh mẽ muốn kết thúc trận đấu.
Vô Diệm Ma Cơ tận hết sức phóng ra luồng chân khí cuối cùng để chống đỡ.
Ngọc Chi thấy thế mặt biến sắc, lướt đến sau lưng trung niên mỹ phụ giơ chưởng lên.
Thạch Kiếm phóng người tới ngăn nàng lại nói:
- Ngọc Chi! Không được làm bậy!
- Lẽ nào huynh thấy gia mẫu gặp nguy mà không cứu sao?
- Không phải! Nếu muội nôn nóng xuất chưởng, nhất định sẽ chết dưới chưởng lực của bà ta.
- Nhưng không còn cách nào, muội nhất định phải thử.
Thạch Kiếm thở dài, ngẩng đầu suy nghĩ rồi chàng lướt tới xông vào giữa hai người.
Ngọc Chi chỉ thấy chàng lay động thân hình, rồi thì hai người đã phân ra.
Chàng thở nặng nhọc, chân khí trong người đã bị tổn thương khi chàng mạo hiểm phân chia hai người ra.
Ngọc Chi đến trước Vô Diệm Ma Cơ hỏi:
- Thân mẫu không sao chứ? Bà ta trả lời:
- Chi nhi, mẹ không sao cả.
Lúc này, trung niên mỹ phụ nộ khí bừng bừng nhìn chàng nói:
- Tại sao ngươi nhiều lần ngăn cản ta phục thù.
- Phục thù ư? Bà và Giang tiền bối có thù hận gì?
- Bà ta đã nhốt ta trong thạch động mười mấy năm, hành hạ ta khiến cho ta sống không bằng chết. Thù này ta thề nhất định phải trả.
Chàng cảm thán:
- Lẽ nào hiền thê ta bị ngươi giết lầm, ngươi còn chưa buông tay mối thù hận này sao?
- Nhưng ta đã tha cho con gái y thị, chớ còn Vô Diệm Ma Cơ độc ác này thì nhất định phải giết chết.
- Thật ra hai người tại sao lại kết oán như vậy?
- Chuyện này ngươi không cần phải biết đến.
Chàng cười thẹn hỏi tiếp:
- Tôn tánh của tiền bối là gì? Trung niên mỹ phụ cười to, bà vận khí trong tiếng cười khiến cho căn nhà tranh rung động, cười xong bà ta thốt:
- Mấy chục năm nay, ta truy sạch quần ma trên võ lâm không ai không biết. Tiểu tử ngươi không biết ta tức là xuất đạo chưa lâu mà thôi.
Chàng giật mình kinh hãi thốt:
- Lẽ nào bà là Xà Hạt Phu Nhân? Trung niên mỹ phụ nhướng mày giận dữ nói:
- Hừ! Ngươi xem ta là con mỵ phụ đó, thật là làm nhục ta lắm đấy.
- Như vậy, bà là...
- Ta chính là ta, ngươi không biết thì đừng đoán mò.
Rồi bà hỏi ngược lại chàng:
- Ngươi là ai? Chàng có ý trêu chọc nói:
- Ta đã có nói cho ngươi nghe rồi mà!
- Không có!
- Như thế thì ngươi có mắt mà không biết Thái Sơn.
Chương trước | Chương sau