Liễu Hận vẫn chưa hiểu tại sao lão có thái độ này! Chàng cười gằn :
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bất kể đó là Độc Ma Ảnh hay không Độc Ma Ảnh, Phi Lục Chỉ hay Phi Thất Chỉ!
Liễu Hận ta quyết phải báo thù!
Chàng chỉ cảm nhận có điều khác lạ khi nghe lão cất giọng âm trầm bảo :
- Đúng lắm! Có thù thỉ phải báo! Nào có ai ngăn cản ngươi tìm Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ để báo thù?
Chàng hồ nghi :
- Lão có ý gì?
Lão cười lạt :
- Ta bảo, ngươi cứ tìm Độc Ma Ảnh mà báo thù!
Chàng dằn giọng :
- Lão đừng nghĩ Độc Ma Ảnh đã chết là xong. Ta vẫn phải báo thù đối với những ai có liên quan đến Độc Ma Ảnh.
- Ai nói với ngươi Độc Ma Ảnh đã chết?
Chàng kinh ngạc :
- Chẳng phải ở Vô Mộc Giác, Giáo chủ của lão đã...
Lão cướp lời :
- Đó là Giáo chủ của tệ giáo. Nào phải là Độc Ma Ảnh.
Chàng kinh nghi :
- Không phải Độc Ma Ảnh? Ý của lão là...
- Là Giáo chủ bổn giáo tuy có luyện độc chưởng nhưng không hề có bàn tay sáu ngón như Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ.
Chàng bàng hoàng :
- Nói vậy, kẻ hạ thủ tiên phụ không phải người Ngũ Kỳ giáo?
Lão lắc đầu :
- Độc Ma Ảnh là một nhân vật hoàn toàn không có liên quan gì đến bổn giáo!
Ngươi chớ nên lầm lẫn điều này.
Chàng ngớ người một lúc lâu mới thốt nên lời :
- Vậy tại sao sau đó người của quý giáo phải truy tìm Tam thúc thúc để hạ thủ?
Lão bảo :
- Ta đã nói rồi, ba năm trước Thanh Kỳ đường không thể hiện diện tại Trung Nguyên.
- Vậy chúng là ai? Sao lại nhận là người Ngũ Kỳ giáo?
Lão cao giọng :
- Nếu ngươi không nhận lầm, theo ta, bọn đó đã giả danh, dùng thủ đoạn ném đá giấu tay để đổ họa cho bổn giáo. Điều đó, bổn giáo vẫn luôn chịu đựng!
- Chịu đựng? Ý lão nói...
Lão thở dài :
- Từ lâu rồi, bất luận người của bổn giáo đi đâu, ở đâu vẫn luôn bị quần hùng các võ phái, rồi luôn tìm cách gây hấn! Sau một thời gian dò xét, minh định hư thực, bổn giáo mới biết rằng có một nhóm người bí ẩn đã lẻn khuấy rối các phái nhưng lại không dám lưu lại danh tự. Các phái chỉ dựa vào sắc phục của Ngũ Kỳ là: Thanh, Lam, Hồng, Bạch, Hắc và đề quyết là do bổn giáo gây ra. Hà...! Ngươi thử nghĩ, bọn ta chịu sao nổi bốn chữ bàng môn tà đạo? Con giun bị xéo mãi cũng phải oằn, nói gì bổn giáo sao không có phản ứng quyết liệt?
Chàng nghi ngờ nhìn lão :
- Những gì lão nói đều là sự thật?
Lão gật đầu :
- Sau này, ngươi tha hồ tìm hiểu, sẽ rõ ta không nói sai, dù là nửa lời!
- Có người đã dùng kế di họa giang đông, đổ tội cho Ngũ Kỳ giáo?
- Đúng vậy!
- Ba năm trước, Thanh Kỳ đường thật sự đã đi Tây Vực?
- Thật sự.
- Và dấu chưởng tay sáu ngón không phải do Giáo chủ quý giáo lưu lại?
- Điều này ngươi có thể dò hỏi bất kỳ ai để biết Giáo chủ bổn giáo có bàn tay nào có đến sáu ngón không?
Chàng gật đầu và cảm thấy trầm tĩnh lạ. Và chàng hỏi :
- Giáo chủ quý giáo thuận tả kiếm?
Lão nghi hoặc :
- Điều này ai cũng biết! Sao ngươi lại hỏi câu này?
Chàng cười nhẹ :
- Thực lực của quý giáo hãy còn một cao nhân, đến lúc nào mới xuất hiện?
Lão ngơ ngác :
- Còn ai nữa, ngoài ta?
Chàng lắc đầu :
- Lão không thể giấu ta được đâu. Chẳng lẽ Mộc Quan Linh từ lâu đã là người Ngũ Kỳ giáo rồi sao?
- Mộc Quan Linh? Thây ma cô độc đó à? Ai bảo ngươi Mộc Quan Linh là người bổn giáo?
Chàng lại lắc đầu :
- Tự ta biết! Chẳng cần ai phải bảo.
Lão bật cười :
- Ha... ha... ha...! Ngươi là kẻ thật khéo đùa! Ha... ha... ha...
Chàng nạt :
- Lão muốn cười như thế nào cũng được! Nhưng đừng nghĩ ta là trẻ lên ba, muốn gạt ta ra sao thì gạt!
Lão cười khẩy :
- Chẳng phải thế còn gì? Ngươi hết bảo Giáo chủ tệ giáo là Độc Ma Ảnh, giờ lại bảo Mộc Quan Linh là người của Ngũ Kỳ giáo! Nếu ngươi không có ý đùa, ta hỏi ngươi, tin này từ đâu ra?
Chàng cũng cười khẩy :
- Ba năm trước, không bao lâu trước khi Tam thúc thúc của ta bị thảm tử, chính ta đã tận mắt mục kích việc Mộc Quan Linh vì bại trận phải chịu quy thuận Giáo chủ quý giáo. Tin này hoàn toàn đích xác, lão bảo sao?
Lần này lão Vương Toàn lộ vẻ quan tâm :
- Chuyện như thế nào?
Tin chắc đối phương sẽ không còn gì để tranh biện, Liễu Hận thuật lại trận tỷ kiếm giữa Mộc Quan Linh và nhân vật thuận tả kiếm. Sau đó, chàng còn nói thêm :
- Tuy họ giao đấu chỉ có một chiêu duy nhất, nhưng đó là một trận chiến vô tiền khoáng hậu giữa hai đại cao thủ kiếm thuật.
Vương Toàn băn khoăn :
- Nhân vật kia có nhận là Giáo chủ bổn giáo không?
Chàng lắc đầu :
- Không hề!
- Vậy tại sao ngươi biết đó chính là Giáo chủ bổn giáo?
- Ta nhìn rất rõ diện mạo của nhân vật này! Nếu so sánh với diện mạo của quý Giáo chủ tại Vô Mộc Giác hoàn toàn không khác biệt! Cũng mày râu nhẵn nhụi, cũng gương mặt lạnh lùng và cũng thuận tả kiếm. Nhất định phải là một!
Lão hoang mang :
- Mộc Quan Linh dù có là đại cao thủ với bản lãnh nghiêng trời lệnh đất nhưng y còn là hạng quái nhân, không mấy khi chịu xuất hiện giang hồ. Nếu bổn giáo có thu phục được Mộc Quan Linh, đây là tin tốt lành có lý nào bọn ta là Đường chủ lại không hay biết? Vả lại Ngũ Kỳ giáo lần này lâm hữu sự, nếu thật sự có Mộc Quan Linh, sao Giáo chủ không dùng bản lãnh của Mộc Quan Linh để trấn áp kẻ thù?
Liễu Hận cũng hoang mang :
- Lão không biết thật?
Lão lắc đầu tư lự :
- Bọn ta bị đả bại như thế nào, từ Giáo chủ đến chư huynh đệ bổn giáo bị thảm tử ra sao, ngươi đều thấy cả. Nếu biết hãy còn một cao nhân thật sự như Mộc Quan Linh bọn ta dễ gì cam chịu một kết quả như thế này?
- Lão nói cũng phải! Chính ta cũng ngạc nhiên vì chờ mãi vẫn không thấy Mộc Quan Linh hiện thân! Để rồi, chính Giáo chủ của lão phải chịu cảnh tử vô địa táng!
Lão nhìn chàng :
- Ngươi tin chắc nhân vật đã thu phục Mộc Quan Linh chính là Giáo chủ bổn giáo?
Chàng quả quyết :
- Nhất định không có chuyện lầm lẫn.
Lão lẩm bẩm :
- Vậy thì lạ quá! Ba năm qua, đừng nói là nhìn thấy nhân vật lạ xuất hiện ở bổn giáo, đến nghe nói về Mộc Quan Linh bọn ta cũng không hề nghe! Không lẽ sau đó Mộc Quan Linh vì bất phục nên tìm cách trốn thoát.
- Như vậy không phải tính cách của Mộc Quan Linh. Ngay khi nhận bại để tuân thủ mệnh lệnh, chính Mộc Quan Linh phải cam lòng tự phối hợp hủy cỗ áo quan, chấp nhận làm tùy tùng cho Giáo chủ quý giáo suốt hạn kỳ bốn năm.
Lão giật mình :
Chương trước | Chương sau