Chàng chậm chân tiến dần đến.
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Và khi đến đủ gần, thay vì vươn tay cầm lấy bầu nước, chàng bất ngờ xuất kiếm :
- Lão muốn chết! Đỡ!
Véo...
Thật bất ngờ, lần này tuy kiếm chiêu của chàng vẫn nhanh như trước kia nhưng phản ứng của lão có phần nhanh hơn.
Tiện tay đang cầm bầu nước, lão đưa thẳng bầu nước vào đúng mũi kiếm của chàng.
Coong...
Choang!
Tiếng va chạm thật lớn, cho biết bầu nước kia được luyện bằng kim thiết. Cùng một lúc với tiếng va chạm, một lực đạo từ chỗ chạm bỗng truyền theo thân kiếm và khích khẽ vào uyển mạch tay của chàng. Không chịu nổi lực đạo này, Liễu Hận đành để rơi thanh kiếm.
Lão nhìn chàng bằng ánh mắt cười cợt :
- Ta biết trong lòng ngươi đang bất phục. Hãy nhặt lại kiếm. Và nếu muốn có thể ra bao nhiêu chiêu tùy thích.
Chàng bất phục thật. Vì chàng cho rằng lần rơi kiếm vừa rồi là do chàng không nỡ mạnh tay ám toán, bởi đó là hành vi của kẻ tiểu nhân, nên lão mới đắc thủ.
Nhặt lại kiếm, thấy lão vẫn ngồi, chàng lạnh giọng :
- Lão còn không đứng lên?
Lão lắc đầu :
- Kiếm pháp của ngươi không đủ lợi hại để buộc ta phải đứng lên giao đấu. Ta nói thật đấy, không tin ngươi thử xem!
Chàng động nộ :
- Được! Vậy thì, đỡ!
Véo...
Coong... Choang!
Lại rơi kiếm!
Liễu Hận thử đi thử lại nhiều lần và càng thử chàng càng hậm hực.
Ngược lại, lão Lam Kỳ càng lúc càng tỏ ra đắc ý trước sự bất lực của chàng.
Bao nhiêu chiêu kiếm đều được chàng vận dụng đủ và kết quả thu được chỉ là sự thất bại hoàn toàn.
Chàng giận dữ ném bỏ thanh kiếm :
- Được! Ta nhận bại! Lão muốn giết cứ giết!
Lão lắc đầu :
- Ta giết ngươi để làm gì?
Chàng quắc mắt :
- Lão không giết, sau này sẽ ân hận.
- Ân hận? Tại sao?
Chàng rít lên oán hận :
- Ta không ngại cho lão biết, giữa Ngũ Kỳ giáo và ta có mối đại thù không đội trời chung!
Lão chậm rãi hít một hơi thật dài. Và cũng chậm rãi như vậy, lão bắt đầu hỏi :
- Đây chính là điều ta đang muốn biết minh bạch. Trước hết, ta có thể biết sư phụ ngươi là ai không?
Chàng càng thêm căm phẫn :
- Lão hỏi để làm gì?
Lão thoáng băn khoăn :
- Để biết xem, liệu sư phụ ngươi có oán thù gì với bổn giáo?
Chàng cười lạt :
- Ta không có sư phụ! Tuy nhiên, nếu có thể xem Tam thúc thúc của ta là sư phụ thì chính mắt ta đã nhìn thấy thúc thúc bị thảm tử dưới tay giáo đồ Ngũ Kỳ giáo.
Lão sửng sốt :
- Chuyện xảy ra lúc nào?
Chàng lườm lườm nhìn lão :
- Lão cần gì phải quan tâm đến điều đó? Đối với ta, bấy nhiêu đó là đủ rồi.
Lão bất ngờ giận dữ :
- Đủ với ngươi nhưng không đủ với ta! Nói đi, Tam thúc thúc của ngươi bị như thế vào lúc nào?
Chàng bĩu môi :
- Lão muốn biết ư? Được lắm! Ba năm trước, tại cánh rừng gần Liễu gia thôn.
- Liễu gia thôn? Là trú sở của ngươi?
- Không sai! Tam thúc thúc và ta vẫn luôn cư ngụ ở đó!
- Liễu... Liễu...! Hừ! Ta nghĩ không ra nhân vật nào ở họ Liễu đã từng bị bổn giáo hạ sát như kẻ thù.
Chàng cười thành tiếng :
- Lão làm sao nghĩ ra khi họ Liễu không là họ thật của ta?
Lão kinh ngạc :
- Tính danh của ngươi không phải Liễu Hận?
Chàng tỏ ra ngơ ngác :
- Ta nghĩ như thế!
- Nghĩ như thế? Ngươi nói thế là có ý gì?
Chàng hằn học :
- Ta nghĩ gì mặc ta, can gì đến lão?
Lão tỏ vẻ nài nỉ :
- Tuy không can hệ gì với ta nhưng nếu ngươi không chịu thố lộ tính danh thật, ta làm sao biết Tam thúc thúc của ngươi có phải đã bị giáo đồ bổn giáo hạ thủ?
Chàng cay cú :
- Lão không tin thuộc hạ của lão đã gây ra điều này?
Lão thản nhiên thừa nhận :
- Giết người, không là điều lạ với bổn giáo. Tuy nhiên, trừ phi Tam thúc thúc của ngươi là kẻ tử thù, bổn giáo cần phải tiêu diệt, thì không bao giờ giáo đồ bổn giáo hồ đồ, giết lầm kẻ vô tội.
Chàng quát lớn :
- Lão muốn nói Tam thúc thúc của ta là kẻ tử thù mà hạng bàng môn tả đạo như Ngũ Kỳ giáo muốn hạ thủ lúc nào cũng được?
Lão cũng quát :
- Bổn giáo không là bàng môn tà đạo!
Chàng khinh khỉnh :
- Không là bàng môn tà đạo? Hừ! Vậy tại sao quần hùng các danh môn chính phái luôn lăm le muốn hủy diệt toàn bộ Ngũ Kỳ giáo?
Lão long mắt nhìn chàng :
- Nếu ngươi không là kẻ không biết võ công, bằng vào câu nói này của ngươi, ta nhất định xem ngươi là kẻ tử thù cần phải tiêu diệt.
Chàng không sợ :
- Lão không diệt ta, sau này nếu có dịp ta vẫn diệt lão.
Lão thu ánh mắt về :
- Chỉ là để báo thù cho Tam thúc thúc của ngươi?
Chàng trợn mắt :
- Cả song thân ta nữa!
Lão kinh ngạc tột độ :
- Song thân ngươi cũng bị bổn giáo hạ sát?
- Không sai! Ta ngờ như vậy!
- Chỉ ngờ thôi sao? Ngươi không dám chắc chắn?
Chàng đáp và hầu như là tự nói cho bản thân nghe hơn là đáp lại câu nghi vấn của lão :
- Tam thúc thúc ta phải che giấu thân phận và tìm nơi ẩn thân là vì muốn bảo toàn tính mạng cho ta. Sau đó, Tam thúc thúc đã bị Ngũ Kỳ giáo tình cờ phát hiện và hạ sát!
Vì thế song thân ta chắc chắn đã bị chính Ngũ Kỳ giáo hãm hại.
Nghe thế, lão nheo mắt nhìn chàng :
- Liễu tiểu tử! Ta không ngăn cản việc ngươi ngờ vực! Nhưng nếu không có bằng cớ xác đáng, tốt hơn hết ngươi chớ để định kiến dẫn dắt đến ngộ nhận.
Chương trước | Chương sau