Polly po-cket
Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh

Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 138 đánh giá )

Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh - Hồi 9 - Thổ lộ ẩn tình giải ngộ nhận. Trăm mưu nghìn kế lừa phỉnh nhau

↓↓

Chàng hậm hực :

bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Còn gì nữa để ngộ nhận? Lão đừng quên, Tam thúc thúc của ta đã bị chính Ngũ Kỳ giáo của lão hạ thủ!


Lão thở dài :


- Nói với hạng người không biết phân minh hắc bạch như ngươi quả là điều khó!


Hà!


Chàng liếc xéo lão :


- Sao lại không phân minh hắc bạch?


- Không phải sao? Ta hỏi ngươi điều này, năm nay ngươi được bao nhiêu niên kỷ?


- Mười sáu! Sao?


- Mười sáu! Nghĩa là ba năm trước ngươi chỉ được mười ba! Mười ba tuổi kể là một đứa bé. Khi đó, vị tất những gì ngươi nhìn thấy đã là sự thật!


- Hừ! Lão chớ mong ngụy biện và tìm cách chối tội! Bọn đã hạ sát Tam thúc thúc vừa có y phục màu xanh, chắc hắn là thuộc hạ của Thanh Kỳ đường, bọn chúng còn tự nhận là người của Ngũ Kỳ giáo nữa. Lão còn bảo đó là sự ngộ nhận nữa thôi!


Lão tỏ vẻ kinh ngạc :


- Là người của Thanh Kỳ đường. Vậy là phi lý, thật phi lý!


- Sao là phi lý?


Lão giương mắt nhìn chàng :


- Ngươi không lầm lẫn về thời gian chứ?


Chàng lắc đầu :


- Không hề! Từ đó đến nay ta vẫn luôn đếm từng ngày trôi qua với chí phục thù sôi sục.


- Là ba năm?


- Ba năm.


Lão phì cười :


- Vậy thì sai rồi, tiểu tử!


Chàng rít :


- Sai? Lão định giở thủ đoạn gì đây?


Lão nghiêm mặt :


- Ta cần gì phải dùng thủ đoạn với ngươi? Ta thừa sức giết ngươi, bất tất phải giải thích kia mà? Nhưng, ngươi nghe cho rõ đây, ba năm trước, Giáo chủ tệ giáo đã sai phái toàn bộ Thanh Kỳ đường đi Tây Vực. Bọn họ không thể phân thân, vừa có mặt ở Tây Vực và vừa lưu lại Trung Nguyên để hạ thủ Tam thúc thúc của ngươi.


Chàng bán tín bán nghi :


- Lão nói thật?


Lão gật đầu :


- Ta có thể dùng chính sinh mạng của ta để bảo đảm lời nói này!


Chàng hoang mang :


- Ta làm sao tin được lão?


Lão ung dung đề xuất :


- Ta có thể thố lộ cho ngươi biết một sự thật! Xuất xứ của bổn giáo có nguồn gốc ở Tây Vực. Sau này, ngươi nên tìm đến chính giáo một phen, tất ngươi sẽ rõ bọn Thanh Kỳ đường có thật sự đi Tây Vực hay không?


Chàng lẳng lẽ nhìn lão. Một lúc lâu sau đó, chàng bảo :


- Được! Ta sẽ...


Chàng bỏ dở câu nói giữa chừng rồi đột ngột hỏi :


- Lão bảo ta sau này nên tìm dịp đến Tây Vực, ý lão sẽ buông tha cho ta?


Lão cười nhẹ :


- Có thể?


- Lão không thể nói chắc?


Lão ung dung :


- Trừ phi ngươi chịu hợp tác với ta! Ngược lại, ta buộc lòng phải hạ thủ ngươi!


- Hợp tác?


Lão gật đầu :


- Chính thế! Ngươi nghĩ sao?


Chàng cười lớn :


- Bảo ta phải hợp tác với kẻ thù? Ha... ha... ha...


Lão nhăn mặt :


- Ta đã bảo giữa ngươi và bổn giáo vị tất đã có mối tử thù!


Chàng gầm gừ :


- Chỉ bằng vào vùng Thanh Kỳ đường ba năm trước đã đi Tây Vực? Còn mối thù của song thân ta thì sao?


Lão bất ngờ hỏi :


- Song thân ngươi là ai?


Chàng bị hỏi đột ngột nên có phần bối rối :


- Song thân ta... ta không biết!


- Không biết? Ngươi định đùa với ta à?


Chót đã lỡ miệng, chàng vừa giận bản thân vừa có ý giận câu nói của lão :


- Ta đâu rỗi hơi để đùa lúc này?


Lão nhìn chàng chăm chú :


- Vậy là ngươi không hề biết song thân ngươi là ai?


Chàng lẩn tránh cái nhìn của lão :


- Tam thúc thúc chưa kịp nói đã mất mạng! Ta không biết thì sao nào?


Lão cười nửa miệng :


- Tính danh của song thân ngươi, Tam thúc thúc của ngươi vẫn chưa cho ngươi biết. Như vậy, Tam thúc thúc của ngươi chắc chắn cũng chưa kịp nói cho ngươi biết ai là kẻ hãm hại song thân ngươi?


Chàng đáp nhỏ :


- Điều đó...! Chưa...


Lão gật đầu :


- Ngươi chỉ dựa vào cái chết của lệnh thúc để cho rằng bổn giáo là kẻ thù đã hãm hại song thân?


Chàng định gật đầu nhưng lập tức đổi thành cái lắc đầu quả quyết :


- Chỉ phần nào thôi! Ngoài ra, phụ thân ta đã thiệt mạng bởi độc chưởng.


Lão kêu lên có phần nào bàng hoàng :


- Độc chưởng? Ý ngươi muốn nói lệnh tôn bị chính Giáo chủ bổn giáo hạ thủ?


Chàng nhìn lão không chớp mắt :


- Lão thừa nhận ở Ngũ Kỳ giáo chỉ có Giáo chủ luyện được độc chưởng?


Lão bần thần :


- Không sai! Không ai khác ngoài Giáo chủ!


Chàng cười thật lạnh :


- Vậy là quá rõ! Giữa ta và Ngũ Kỳ giáo đúng là có mối thâm thù đại hận!


- ...


Chàng tiếp lời cho dù thái độ của lão cho biết lão không còn đường nào chối cãi nữa :


- Hừ! Lúc tiên phụ thảm tử, cho dù ta chỉ là một đứa trẻ lên bảy nhưng vết chưởng tay kỳ lạ đó vẫn khắc ghi mãi trong tâm khảm ta.


Chàng vụt đổi giọng, cơ hồ muốn quát lên thật to cho hả nỗi niềm căm phẫn :


- Một dấu chưởng tay lưu lại những sáu ngón, suốt đời ta sẽ không quên!


Bất ngờ lão Vương Toàn, Lam Kỳ đường chủ nhảy nhỏm lên :


- Dấu chưởng tay có sáu ngón?


Chàng rít :


- Không sai!


Lão bàng hoàng :


- Là Độc Ma Ảnh Phi Lục Chỉ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Nắm giữ một trái tim

Nắm giữ một trái tim

Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu, buồn

01-07-2016
Sa Pa không cô đơn

Sa Pa không cô đơn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Chào." Cô

27-06-2016
Theo cơn gió nhẹ trôi

Theo cơn gió nhẹ trôi

Nó thích anh! Nó chưa từng nói với ai điều này, nhưng dù cho có ai đó trong số bạn bè

23-06-2016
Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Tên truyện: Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà TôiTác giả: Li Ni Thông MinhThể loại: Truyện Teen, Hài

18-07-2016 24 chương