Ngay khi được giải khai Á huyệt, Liễu Hận bật hỏi :
- Đây là địa phương nào? Lão đưa ta đến đây là có ý gì?
Lão Lam Kỳ đường chủ, mà chàng đã biết tính danh lão là Vương Toàn, vẫn thản nhiên thu dọn những mẩu đá vụn rơi vãi khắp nền một động thất, nơi lão đưa Liễu Hận đến.
Và nếu lão không cần lưu giữ Liễu Hận, có lẽ lão cũng sẽ xem Liễu Hận là một phế vật cần phải thu dọn, như những mẩu đá vụn đang được lão ném đi.
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Thái độ của lão thật khác thường. Kể từ lúc lão mục kích cái chết thảm của lão nhân Bạch Kỳ, tuy có Liễu Hận là người đồng hành bất đắc dĩ, nhưng đã hai ngày qua.
Suốt đoạn đường từ Vô Mộc Giác đến tận nơi đây là địa phương hoàn toàn xa lạ với Liễu Hận như lão chưa một lần mở miệng!
Lão không nói cũng phải, vì tuy là bạn đồng hành nhưng Liễu Hận luôn bị lão chế trụ Á huyệt, chàng không thể phát thoại thì lẽ dĩ nhiên lão cũng không cần lên tiếng.
Nhưng đó là những lúc Liễu Hận không thể nói!
Còn bây giờ, tự tay lão đã giải trừ cấm chế cho chàng, theo lý mà suy là lão đang muốn cùng chàng đối thoại. Vậy tại sao lão vẫn câm lặng, không một lời đáp lại câu hỏi của chàng?
Nghi nghi hoặc hoặc, Liễu Hận tuy tức giận vì bị lão xem thường nhưng vẫn bấm bụng chờ cho lão ngừng tay, sau khi đã thu dọn xong phần bên trong động thất.
Lão tỏ vẻ chán nản khi buông người ngồi tựa lưng vào một vách đá.
Và lão đột nhiên buông tiếng thở dài để sau đó mở miệng hỏi chàng một câu thật thừa thải :
- Hà...! Ngươi đói chưa, tiểu tử?
Điều cần biết, lão không nói, trái lại câu lão hỏi lại quá thừa vì có ai không đói sau hai ngày chưa dùng bữa.
Chàng ngậm chặt miệng, tỏ thái độ phản kháng.
Lão đưa mắt nhìn chàng và cười lạnh :
- Ngươi không nói? Càng tốt, chứng tỏ ngươi không đói! Cũng hay. Nếu vậy, chờ khi nào ta ăn, ngươi sẽ cùng ăn với ta. Hừ!
Không ngờ lão có thể nói cây này và cũng không tin bản thân lão vẫn không cảm thấy đói sau hai ngày lão cũng như chàng chưa hề có một vật gì cho vào bụng? Liễu Hận hậm hực nhìn lão :
- Lão là người, ta cũng là người! Lão không đói, ta cũng không đói! Lão đừng nghĩ có thể dùng cái đói hăm dọa được ta! Hừ!
Liễu Hận làm cứng, hy vọng sẽ làm lão thất vọng. Nào ngờ, người phải thất vọng lại là chàng.
Chàng trố mắt nhìn lão, bởi sau câu nói vừa rồi của lão, lão bỗng nhắm chặt hai mắt và cứ thế ngồi im.
Ngỡ lão cố tình làm như thế để nói lên lão không hề ngán sợ sự ương bướng của chàng. Liễu Hận cũng ngồi yên không muốn mở miệng phát thoạt nữa.
Được một lúc, Liễu Hận nghi hoặc khi nghe nhịp hô hấp của lão cứ đều đều vang ra!
Phì... phì...
Lão ngủ? Chàng tự hỏi rồi tự phủ nhận! Bởi lão vẫn ngồi và dường như không còn tựa lưng vào vách đá nữa. Ngủ ngồi, và ngồi thật thẳng lưng người lão là điều Liễu Hận không thể tin!
Phì... phì...
Lão vẫn đều đặn thở. Điều này khiến Liễu Hận bất ngờ tỉnh ngộ. Lão không hề ngủ như chàng vừa có ý nghi ngờ.
Ngược lại, cách ngồi của lão vô tình gợi cho Liễu Hận nhớ đến Tam thúc thúc.
Ba năm trước, khi cùng Tam thúc thúc lưu ngụ tại Liễu gia thôn, trong lần đầu tiên được Tam thúc thúc cho vào rừng cùng hái củi, Liễu Hận đã nhìn thấy Tam thúc thúc ngồi như lão Lam Kỳ bây giờ.
Lần đó, tuy chàng không khỏi nhưng qua câu nói lấp lửng của Tam thúc thúc sau đó, Liễu Hận mơ hồ nhận biết cách ngồi đó sẽ mang đến điều lợi cho người luyện võ.
Và cũng chính ở lần đó, như Liễu Hận còn nhó, sau khi ngồi và hô hấp đều đều như thế này, Tam thúc thúc không những tỏ ra sảng khoái lạ kỳ mà còn chịu được cái giá rét khắc nghiệt của trời đông.
Càng ngắm nhìn cách ngồi của lão Lam Kỳ đường chủ Vương Toàn, Liễu Hận càng thêm nghi hoặc :
- "Bất kỳ ai luyện võ cũng phải ngồi và hô hấp như thế ư? Ngồi để làm gì? Như ta, suốt ba năm luyện kiếm đâu cần ngồi như vậy sao vẫn thu được kết quả?"
Những nghi hoặc của chàng có lẽ được biểu hiện rất rõ trên nét mặt đăm chiêu, vì thế ngay khi có thể mở miệng phát thoại lão Lam Kỳ chợt bảo :
- Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?
Chàng giật mình, vì hai mắt của lão vẫn nhắm chặt thế mà lão vẫn có thể phát hiện mọi hành vi của chàng.
Chàng buột miệng hỏi :
- Lão có thể nhìn mà không cần mở mắt sao?
Lão phì cười và kéo dần hai mắt :
- Có ai nhìn mà không phải mở mắt? Ngươi biết lúc tọa công hai mắt chỉ nhắm hờ thôi sao?
Chàng ngơ ngác :
- Tọa công? Nhắm hờ? Lão không gạt ta chứ?
- Gạt ngươi để làm gì? Mà này, xem ra ngươi có vẻ xa lạ với hai chữ tọa công thì phải?
Chàng bĩu môi :
- Lão nói không sai! Tuy ta không biết thế nào là tọa công nhưng đối với ta điều đó hoàn toàn vô bổ! Ta không cần lưu tâm!
Lúc này lão Lam Kỳ đã mở rộng hai mắt và khi nghe chàng nói như vậy, lão trợn mắt nhìn chàng :
- Ngươi...
Chỉ nói được một tiếng, lão dừng lại và bất ngờ cười sặc sụa :
- Ha... ha... ha...!
Chàng nhìn lão một cách khó chịu! Bởi trong tràng cười của lão ít nhiều gì cũng hàm ý khinh miệt chàng.
Đọc được tâm trạng của chàng qua nét mặt, lão ngừng cười.
Thản nhiên cho tay vào bọc áo, lão lôi ra một túm lương khô bọc kỹ.
Trải xuống nền động, lão phân thành hai phần bằng nhau.
Trút một nửa xuống nền đá vừa được lão dùng ống tay áo quét sạch bụi, nửa còn lại lão túm chặt lại như trước.
Sau đó lão nói :
- Ta chưa thể chuẩn bị vật thực cho tươm tất. Chỗ lương khô này ta và ngươi đành dùng tạm vậy.
Dứt lời lão ném túm lương khô chỉ còn một nửa về phía chàng.
Véo...
Phịch!
Do bị chế trụ huyệt đạo, Liễu Hận dù muốn cũng không thể cử động tay để chộp lấy hoặc hất trả túm lương khô cho lão.
Thế nhưng không hiểu lão đã làm như thế nào, ngay khi túm lương khô chạm vào người, toàn thân Liễu Hận bất ngờ cử động được.
Không nghĩ đó là cách mượn vật giải huyệt của lão, Liễu Hận vừa có thể cử động vội chộp lấy kiếm và lao đến lão.
Hự!
Phịch!
Mới đứng lên chưa kịp chạy được bước nào, Liễu Hận phải buột miệng kêu thành tiếng và ngã khuỵu xuống.
Ngỡ lão ám toán, chàng nhìn lão uất hận :
- Hành vi của lão thật đê tiện.
Và chàng thật sự ngỡ ngàng khi nghe lão cười đột ngột :
- Ha... ha... ha...! Tự ngươi làm ngươi ngã, cớ sao thóa mạ ta!
Thấy chàng vẫn tỏ ý không hiểu, lão vụt trầm giọng :
- May cho ngươi, do ngươi không biết vì bị điểm huyệt nên phải một lúc sau đó mới có thể cử động bình thường. Bằng không, lời thóa mạ kia của ngươi vị tất thoát được cái chết.
Chàng kinh nghi :
- Có như thế thật sao?
Lão cười mỉa :
- Không tin, ngươi thử vận động một lần nữa xem sao?
Chàng bèn gượng đứng lên và không quên đưa mắt dò xét từng động thái của lão.
Chỉ là tự đứng lên thôi, nhưng sao lúc này đối với chàng lại khó như vậy!
Tỳ cả người lên thân kiếm được chỏi xuống nền động, tuy thế cước bộ của chàng cơ hồ vẫn không mấy vững vàng.
Lão bật cười :
- Thôi nào! Tốt hơn hết ngươi hãy ngồi xuống! Có lẽ khi ngươi dùng hết chỗ lương khô kia, sức lực của ngươi có thể được phục hồi.
Dứt lời, chính lão tự bốc một nhúm lương khô bỏ vào miệng nhai rau ráu.
Lườm mắt nhìn lão, Liễu Hận tự nhủ :
- "Được! Chờ khi ta phục hồi sức lực, lão sẽ được nếm mùi lợi hại từ thanh kiếm của ta một lần nữa! Hừ!"
Chờ chàng ngoan ngoãn dùng xong phần lương khô của chàng, lão bỗng cho tay vào một hốc đá cạnh lão và lấy ra một bầu nước cũ kỹ.
Qua đó, Liễu Hận biết động thất này trước kia vốn là nơi cư ngụ của lão. Có như thế lão mới biết nơi cất giấu bầu nước để lấy ra dùng đúng lúc.
Nhìn lão uống thỏa thuê, Liễu Hận âm thầm chờ đợi.
Đúng như chàng dự định, lão vừa đưa bầu nước cho chàng vừa nói thật thản nhiên :
- Có thể ngươi đã phục hồi sức lực! Ngươi hãy tiến đến lấy bầu nước này xem nào!
Chàng thử bước đi!
Quả nhiên, sức lực của chàng đã hồi phục như trước.
Chương trước | Chương sau