Liễu Hận thật sự căm phẫn khi cuối cùng chàng cũng tìm được lão Ngũ Âm Trảo Vương Toàn.
Lưỡi bị cắt, gân tay gân chân cũng bị cắt, nhìn lão đang nằm giữa vũng máu huyết của chính lão, chàng chỉ biết trợn ngược hai mắt nhìn lão.
Phì... phì...
Tiếng kêu từ miệng lão vang lên làm chàng sực tỉnh.
bạn đang xem “Bảo kiếm kỳ thư - Vô Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng biết có nhiều điều lão muốn nói với chàng nhưng lão bất lực do không còn lưỡi để phát thoại.
Thấy chàng đang chú tâm, lão bất ngờ chớp mắt và xạ nhìn vào một phía.
Nhìn theo lão, chàng phát hiện trên thân một cội cây có một vệt kiếm lưu lại.
Vệt kiếm khá sâu cho biết người sử kiếm có kiếm pháp lợi hại và có bản thân công lực rất thâm hậu.
Chàng nghi ngờ và hỏi lão :
- Hung thủ phải chăng là lão Đinh Nhất Hải, Bắc Tung Sơn?
Lão cố gượng cử động đầu. Nhưng có lẽ do mất nhiều máu lão không thể làm gì hơn, ngoài những cử động thật mơ hồ.
Chàng bỗng có quyết định :
- Lão không cần phí lực nữa! Đầu tiên, có lẽ ta phải chăm sóc cho lão đã! Lão nghĩ sao?
Lão chớp mắt vài lượt. Cử chỉ này gợi cho chàng một ý. Chàng bảo :
- Nếu lão tán thành hãy chớp mắt hai lượt. Ngược lại, lão chỉ chớp mắt một lượt là đủ. Thử xem nào!
Lão chớp hai lượt thật.
Chàng vui mừng :
- Được rồi! Bây giờ, ta có nên đưa lão quay về động thất lúc này không?
Lão lại chớp mắt hai lượt.
Khom người xuống, luồn hai tay bên dưới lão, chàng nâng lão lên thật nhẹ.
Thấy cổ của lão cứ dịu quặc, chàng thất kinh :
- Hung thủ cũng phá hủy gân cốt ở cổ lão?
Lão đáp lại bằng hai lượt chớp mắt.
Chàng phẫn nộ, rít qua kẽ răng :
- Thủ đoạn thật tàn độc! Lão yên tâm ta nhất định không tha thứ cho hung thủ.
Nhìn lão đang chớp mắt hai lượt với hai giọt lệ trào ra hai khóe, chàng hết cả nghi kỵ lão. Ngược lại, chẳng hiểu sao chàng lại có cảm nhận đang xem lão là người thân và lời hứa sẽ báo thù cho lão là lời hoàn toàn xuất phát tự đáy lòng.
Chăm sóc cho một người hoàn toàn tàn phế đối với Liễu Hận là việc cực kỳ khó khăn. Nhưng do đây là hành vi xuất phát từ tấm chân tình, Liễu Hận cố hết sức nhẫn nại.
Đầu tiên, khi đưa lão quay về động thất, chàng hốt hoảng vì nhìn thấy máu huyết từ những vết thương của lão vẫn không ngừng cháy.
Làm đủ cách vẫn không sao cầm được máu, chàng đành phải hỏi lão :
- Máu vẫn chảy, ta phải làm gì cho lão?
Lão bỗng liếc mắt nhìn xuống ngực :
- Lão có mang linh dược theo người?
Lão chớp hai lượt mắt.
Chàng vội vàng cho tay vào bọc áo của lão. Khi lấy ra, chàng hoang mang vì có đến ba lọ nhỏ đều chứa đầy chất bột.
Dưa một lọ cho lão nhìn, chàng hỏi :
- Dùng linh được từ lọ này?
Lão ám thị không phải, chàng lấy lọ thứ hai. Phải đến lọ thứ ba mới đúng là lọ cần dùng. Liễu Hận vội rắc một ít bột dấu vào năm vệt kiếm thương. Hai ở nhượng chân, hai ở khuỷu tay và một ở sau cổ, gần với huyệt Dại Truy.
Vừa rắc chàng vừa lẩm bẩm :
- Kẻ dùng thủ đoạn này vì không muốn lão tố giác lai lịch của hắn. Có phải lão quen biết hắn?
Lão ám thị là có biết.
Chàng lại hỏi :
- Đinh Nhất Hải?
(không phải)
- Thiên Di?
(không phải)
- Là người của thất đại phái?
(không phải)
Chàng thất vọng :
- Ta có biết kẻ đó không?
(Không)
Chàng tuyệt vọng :
- Vậy làm sao ta có thể báo thù cho lão?
Do lão không thể đáp được câu này nên cứ mở mắt nhìn chàng.
Sau cùng chàng bảo :
- Thôi được! Lão cứ yên tâm tịnh dưỡng! Ta hy vọng sau này, nếu không phải ta thì chính lão sẽ nghĩ được cách thố lộ tính danh của của kẻ đó.
Lão tỏ ý tán thành làm chàng phần nào yên tâm.
Biết lão chưa ăn gì, và bản thân cũng cảm thấy đói, chàng nói cho lão biết định ý của chàng :
- Ta sẽ đi tìm vật thực. Lão đừng ngại ta bỏ rơi lão!
Vút!
Không bao lâu chàng quay lại, đưa cho lão xem một túi lương khô khá đầy, chàng bảo :
- Ta nghĩ chỗ lương khô này đủ cho ta và lão dùng trong mười ngày. Sau đó hy vọng lão sẽ bình phục và ta sẽ thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho lão.
Lão nhìn chàng với ánh mắt đầy cảm kích khiến chàng đỏ mặt :
- Ta nghĩ, ta có bổn phận lo cho lão. Cũng là phần nào đền đáp chỗ chân nguyên ta vô tình cướp đoạt của lão.
Lão chớp mắt nhiều lượt khiến chàng hoang mang :
- Lão muốn nói điều gì? Ta nói không đúng sao?
Lão vẫn chớp mắt với thần sắc buồn rười rượi.
- Lão tiếc là đã truyền chân nguyên cho ta?
Lão chớp mắt một lượt, cho biết là không phải thế.
- Lão hài lòng vì đã truyền chân nguyên?
Lão tỏ ý hài lòng.
- Sao sắc diện của lão vẫn tỏ ý buồn?
Lão tán đồng nhận xét của chàng. Điều đó làm chàng động tâm :
- Lão hài lòng vì đã truyền chân nguyên và có sắc diện tỏ ý buồn tiếc?
Lão thừa nhận.
- Có phải lão muốn truyền cả cho ta?
Lão thừa nhận.
Chàng mỉm cười :
- Nếu lão đã muốn thì hãy chờ đến lúc lão khôi phục đã.
Lão chớp mắt một lượt thay cho cái lắc đầu.
- Lão không muốn?
(Muốn)
- Muốn nhưng không thể chờ?
Lão đồng tình.
- Tại sao? Lão đang như thế này làm sao có thể truyền lực?
Lão chớp mắt một lượt biểu thị sự không thể. Nhưng cái nhìn của lão như muốn nói lên điều gì đó trọng đại hơn, vượt ngoài sức nghĩ của chàng.
Chàng kinh nghi :
- Phải lão muốn nói phải chi lần mới rồi lão truyền hết nội lực cho ta?
Lão tán thành.
- Bây giờ dù muốn cũng không thể, phải chăng lão muốn ám chỉ lão đã mất hết nội lực?
Sắc diện của lão cho chàng biết chàng vừa nói đúng.
Chương trước | Chương sau