Duck hunt
Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 51 đánh giá )

Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng - Hồi 15 - Bộ bộ nghi vấn bộ bộ truy

↓↓

Hành trình Bách Bộ Phi Bạt vẫn không thay đổi, vẫn đi theo hướng đông nam nhưng lại là ngày đi đêm nghỉ.

bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ba ngày sau lúc xế chiều đã đến Huynh Sơn.


Nơi đến của hắn quả nhiên là Huỳnh Sơn.


Huỳnh Sơn cùng chính là nơi toa lạc Tổng đàn của phái Huỳnh Sơn.


Thiên Ma không lẽ lại liên quan đến phái Huỳnh Sơn?


Nhạc, Cảnh hai người theo dõi Bách Bộ Phi Bạt đến triền tây của Huỳnh Sơn thì trong lòng họ liền nổi lên nghi vấn này.


Chưởng môn của phái Huỳnh Sơn Bạch Đầu Ông Đồng Thiên Cẩu cũng là một trong Ngũ lão đã gặp nạn tại Quỷ bảo. Cái chết của hắn không thể nào nghi ngờ vì nó quá rõ ràng không thể chối cải được, nếu bảo rằng Thiên Ma từ Huỳnh Sơn mà ra, quả là chuyện động trời.


Nhìn Bách Bộ Phi Bạt cưỡi ngựa đi theo đường núi, từ từ biến mất vào cánh rừng, Cảnh Huệ Khanh liền vui mừng ra mặt :


- Lần này không phải tiện đường ghé thăm họ hàng nữa chứ?


Nhạc Hạc :


- Đương nhiên không phải, Huỳnh Sơn không giống như Bạch Hạc Phong, nó rộng đến vài trăm dặm, người bận công việc sẽ không lên núi để thăm họ hàng đâu.


Cảnh Huệ Khanh :


- Lúc trước ngươi từng đến đây chưa?


Nhạc Hạc :


- Chưa hề.


Cảnh Huệ Khanh :


- Có biết Tổng đàn của phái Huỳnh Sơn ở đâu không?


Nhạc Hạc :


- Nghe nói ở trên Thạch Cổ Phong.


Cảnh Huệ Khanh :


- Thạch Cổ Phong ở đâu?


Nhạc Hạc :


- Không biết.


Nói đến đây Cảnh Huệ Khanh xuống ngựa :


- Chúng ta để ngựa ở đây, đi bộ theo dõi sẽ thuận tiện hơn.


Nhạc Hạc gật đầu, hai người liền dẫn ngựa vào rừng cột lại, sau đó theo con đường núi, ven theo bìa rừng tiếp tục theo dõi.


Hai người nhắm chừng Bách Bộ Phi Bạt đã vào sâu trong núi, liền nhanh chân đuổi theo, đường núi quanh có khúc chiết từ từ lên cao làm hai người có cảm giác như sa vào mê hồn trận.


Nhưng trên núi dấu chân ngựa rất rõ, hai người đi theo những dấu chân đó không hề gặp một khó khăn gì.


Theo dõi khoảng độ một tiếng đồng hồ, sương mù đã dầy, trời đã bắt đầu tối.


Nhạc Hạc e rằng sau khi trời tối, sẽ không nhìn rõ dấu chân ngựa nữa :


- Chúng ta nên đi nhanh hơn, theo sát sau lưng hắn nếu không thì trời tối rất khó khăn theo dõi dấu vết.


Cảnh Huệ Khanh :


- Đúng vậy.


Hai người liền đi nhanh hơn đuổi theo Bách Bộ Phi Bạt.


Đuổi theo một hồi vẫn chưa theo kịp Bách Bộ Phi Bạt. Bây giờ trời đã tối hẳn, không thể nhìn thấy dấu chân ngựa trên đường nữa.


Nhạc Hạc đành phải dừng lại để chăm chú tìm kiếm những dấu vết đó, nhưng tìm mãi không thấy gì cả liền sanh nghi :


- Không lẽ chúng ta đã lạc đường.


Cảnh Huệ Khanh :


- Từ ngoài vào đây đường núi không có ngả rẽ, sao lại lầm đường được.


Nhạc Hạc :


- Nhưng không thấy dấu chân ngựa nữa.


Cảnh Huệ Khanh :


- Có lẽ đoạn đường này hơi cứng nên không để lại dấu vết, hoặc là...


Nhạc Hạc :


- Là gì?


Cảnh Huệ Khanh :


- Hoặc là hắn đã phát hiện chúng ta đang theo dõi hắn nên đã lẩn vào trong rừng.


Nhạc Hạc :


- Tỷ tỷ cho rằng điều nào có khả năng hơn?


Cảnh Huệ Khanh :


- Chúng ta bắt đầu theo dõi từ Lạc Dương, dọc đường đều rất cẩn thận, không bị hắn phát hiện được ta nghĩ rằng chắc tại đường núi hơi cứng.


Nhạc Hạc :


- Vậy chúng ta tiếp tục đuổi theo một đoạn xem sao?


Hai người lại đi thêm một hai dặm nữa, quả nhiên lai phát hiện dấu chân ngựa, chứng minh Cảnh Huệ Khanh phán đoán không lầm, nên không còn nghi vấn nữa, tiến nhanh theo con đường núi.


Đi thêm khoảng mười mấy dặm nữa, vẫn không đuổi kịp Bách Bộ Phi Bạt, bỗng nhiên Cảnh Huệ Khanh dừng lại :


- Chúng ta từ ngoài vào đây chắc đi khoảng năm sáu dặm rồi chứ?


Nhạc Hạc cùng dừng lại :


- Không sai.


Cảnh Huệ Khanh :


- Vậy chúng ta đã ở sâu trong núi, ta nghĩ nếu nơi đến của Bách Bộ Phi Bạt là phái Huỳnh Sơn thì hắn đã đến nơi rồi.


Nhạc Hạc :


- Đúng vậy.


Cảnh Huệ Khanh quan sát chung quanh rồi nói :


- Nơi đây địa thế rất cao, ngươi trèo lên cây quan sát xem sao!


Nhạc Hạc thấy gần đó có một cây cổ thụ chọc trời, liền bước qua đó phóng lên trên cây quan sát chung quanh, liền phát hiện ở trên đồi trọc đối diện cách khoảng nửa dặm có một vài chấm sáng, nghĩ rằng nơi đó chắc có nhà cửa, liền nhảy xuống cây cổ thụ, đưa tay chỉ về hướng có chấm sáng phát ra :


- Cách đây khoảng nửa dặm có vài chấm sáng, không chừng đó chính là Tổng đàn của phái Huỳnh sơn.


Cảnh Huệ Khanh chỉ xuống dưới đất :


- Ở đây cũng có dấu chân ngựa, đúng là Bách Bộ Phi Bạt đã đến đó bằng con đường này, đi thôi!


Hai người lại nhanh chân bước tới, chớp mắt đã đến dưới một đỉnh núi hùng vĩ, con đường núi đến đây là cuối đường.


Bước tới nữa là những bậc tam cấp đi vòng theo đỉnh núi.


Hai người liền dừng chân lại cúi xuống quan sát một hồi, không thấy dấu vết của Bách Bộ Phi Bạt, Nhạc Hạc khẽ nói :


- Chắc hắn đã lên đỉnh núi rồi.


Cảnh Huệ Khanh :


- Nhưng con ngựa của hắn đâu?


Nhạc Hạc :


- Những bậc tam cấp không được dốc lắm, có thể cưỡi ngựa lên được.


Cảnh Huệ Khanh :


- Theo ta thì hắn phải để ngựa ở dưới đỉnh, núi, rồi bộ hành lên núi mới đúng.


Nhạc Hạc :


- Có lẽ hắn đã đem ngựa dấu vào cánh rừng, chúng ta thử tìm xem.


Cảnh Huệ Khanh :


- Được, ta tìm bên trái, ngươi tìm bên phải, khi tìm được ngựa của hắn, huýt sáo làm hiệu.


Nhạc Hạc gật đầu, liền phóng mình vào cánh rừng bên phải.


Cảnh Huệ Khanh cũng phóng mình vào cánh rừng bên trái cùng lúc, tìm kiếm một hồi vẫn không thấy vết tích của con ngựa, vừa định lui ra, bỗng nghe tiếng huýt sáo vang lên, biết Nhạc Hạc đã tìm được con ngựa của Bách Bộ Phi Bạt, liền phóng mình bay đến chỗ của Nhạc Hạc.


Vào đến cánh rừng bên phải, liền nghe tiếng nói của Nhạc Hạc ở cách trước mặt vài trượng :


- Tỷ tỷ ở đây này.


Cảnh Huệ Khanh bước tới mười mấy bước nữa thì thấy Nhạc Hạc đang đứng cạnh một con ngựa được cột vào một thân cây, đúng là con ngựa của Bách Bộ Phi Bạt.


Nàng bước tới xem kỹ, sau đó nói :


- Không sai, hắn đã lên đỉnh núi rồi, chúng ta mau đuổi theo đi.


Nhạc Hạc :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

Giữa năm học lớp 12, tôi theo gia đình chuyển tới căn hộ nhỏ ở phố S. Con phố này

23-06-2016
Thiên đường sụp đổ

Thiên đường sụp đổ

(khotruyenhay.gq) - Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn

27-06-2016
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Yêu thương thầm lặng

Yêu thương thầm lặng

- Cha không nghĩ rằng con có thể đền đáp được cho người đó đâu...Nhưng con vẫn

27-06-2016
Gã khờ

Gã khờ

Thảo bình tĩnh nói điều cô muốn: - Mình làm người yêu của nhau, anh nhé! Nhìn vẻ

23-06-2016