- Ngươi cho rằng đã hiểu rõ rất cặn kẻ về phái Bạch Hạc?
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhạc Hạc gật đầu :
- Đúng vậy.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nhưng sự thật rõ ràng trước mắt, ngươi giả dạng Âu Dương Trường Phong ném cái hộp gỗ đó cho Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong bảo hắn lập tức giao cho Thiên Ma, hắn lại giao cái hộp đó đến Bạch Hạc sơn trang này.
Nhạc Hạc nhíu mày :
- Nhưng nếu nói rằng tất cả âm mưu đều do phái Bạch Hạc tạo ra, mà Mâu Thiết Sơn đã chết rồi, vậy thì giải thích thế nào?
Cảnh Huệ Khanh :
- Cách giải thích duy nhất là kẻ chủ mưu không phải Mâu Thiết Sơn mà là một nhân vật nào đó trong phái Bạch Hạc.
Bỗng nhiên Nhạc Hạc đứng dậy nói :
- Để tiểu đệ vào trang hỏi cho ra lẽ mới được.
Cảnh Huệ Khanh ngạc nhiên :
- Vào trang?
Nhạc Hạc :
- Đúng vậy!
Cảnh Huệ Khanh :
- Không được.
Nhạc Hạc :
- Tại sao?
Cảnh Huệ Khanh :
- Bây giờ còn chưa phải lúc để chúng ta công khai gặp họ, nếu ngươi vào trong chắn chắn không thể thoát ra được.
- Ngũ Lão hội đã hứa cho ta thời gian một năm, thời hạn một năm chưa đến họ đâu dám làm gì ta.
Cảnh Huệ Khanh :
- Nếu ngươi vào trong trang tức là gỡ mặt nạ của họ xuống ngươi mà sống sót trở ra mới là lạ!
Nhạc Hạc cười :
- Hừ! Giết ta rồi họ giải thích thế nào với Ngũ Lão hội?
Cảnh Huệ Khanh :
- Họ sẽ không để Ngũ Lão hội biết được việc đó.
Nhạc Hạc :
- Không, chỉ cần tỷ tỷ không theo tiểu đệ vào trong thì họ không dám sát hại tiểu đệ, bởi vì họ biết rằng tỷ tỷ sẽ đến báo với Ngũ Lão hội.
Cảnh Huệ Khanh nghĩ cũng phải, trầm ngâm :
- Nhưng... ta vẫn cảm thấy rất nguy hiểm...
Nhạc Hạc :
- Không nhất thiết tiểu đệ phải quyết đấu sinh tử với họ, chỉ cần lột mặt nạ của họ là đủ rồi. Việc quan trọng trước mắt là phải để Ngũ Lão hội hiểu rõ hung thủ là ai, rồi sau đó truy bắt hắn cũng không muộn.
Cảnh Huệ Khanh suy nghĩ giây lát gật đầu :
- Thôi được, ngươi vào đó kể rõ âm mưu của họ, sau đó liền lui ra, không được nóng nảy động thủ với họ.
Nhạc Hạc :
- Vạn nhất tiểu đệ không thoát ra được, tỷ tỷ phải lập tức đến Ngũ Lão hội, nói rõ tất cả sự việc với Ngũ Lão hội.
Cảnh Huệ Khanh :
- Được!
Nhạc Hạc liền phóng mình hướng về Bạch Hạc sơn trang.
Đến bên ngoài Bạch Hạc sơn trang vừa định vào, bỗng thấy có người ở trong trang bước ra, liền phóng vào một đám cỏ dại, cúi xuống ẩn núp.
Hắn định xem rõ kẻ bước ra là ai rồi mới quyết định hành động, hắn núp dưới đám cỏ đưa mắt nhìn sang chỉ thấy kẻ bước ra là Bạch Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong và một vị cao thủ của phái Bạch Hạc... Nhất Hạc Xung Thiên.
Bách Bộ Phi Bạt tay nắm ngựa, sánh vai với Nhất Hạc Xung Thiên đi ra cổng trang, hai người vừa đi vừa nói chuyện, ra vẻ rất thân mật.
Chỉ nghe Nhất Hạc Xung Thiên nói :
- Từ đây đến Huỳnh Sơn còn hơn mấy trăm dặm đường, sao ca ca không ở lại nghỉ ngơi một ngày rồi mới lên đường?
Bách Bộ Phi Bạt :
- Không được, công việc ở tiêu cục rất bận, ngu huynh không thể nán lại, sau này rảnh rỗi sẽ đến thăm đệ.
Nhất Hạc Xung Thiên :
- Đã mấy năm rồi không gặp ca ca, hôm nay có việc đến đây, lại vội vã bỏ đi, ít ra cũng dùng bữa cơm chứ...
Bách Bộ Phi Bạt :
- Lần này ngu huynh nhận bảo ám tiêu, chủ hàng hạn định đã giao hàng đúng giờ ngọ hôm sau nên quả thật không thể nán lại.
Nhất Hạc Xung Thiên :
- Vậy thì sau khi giao hàng đến đây chơi mấy ngày có được không.
Bách Bộ Phi Bạt :
- Để xem sao, nếu đến được ta sẽ đến, gần đây tiêu cục làm ăn khấm khá, có một số việc phải do chính ngu huynh giải quyết mới xong.
Nhất Hạc Xung Thiên :
- Lần bảo tiêu này là loại hàng gì mà ca ca phải thân chinh?
Bách Bộ Phi Bạt :
- Chỉ là một chiếc hộp nhỏ, trong hộp chứa đựng vật gì ngu huynh cũng không được biết, nhưng chủ hàng trả giá rất cao nên ngu huynh mới nhận.
Hắn nói đến đây rồi nhảy lên lưng ngựa nói tiếp :
- Ngu huynh đi rồi, lúc nào rảnh rỗi, hãy đến Lạc Dương chơi vài hôm.
Nhất Hạc Xung Thiên :
- Được, có lẽ phải sang năm, đã mấy năm rồi chưa có dịp đến thăm tẩu tẩu, phải đi một chuyến mới được.
Bách Bộ Phi Bạt mỉm cười vẫy tay, rồi phóng ngựa chạy nhanh.
Nhất Hạc Xung Thiên đưa mắt nhìn Bách Bộ Phi Bạt đi xa, mới chậm rãi quay lưng đi vào trong trang.
Nhạc Hạc nghe đến đây liền thầm nghĩ :
- Thì ra nơi đến của Bách Bộ Phi Bạt không phải là Bạch Hạc sơn trang, hắn chỉ đi ngang qua và nhân tiện ghé thăm em trai của hắn...
Liền vội vàng trở lại cánh rừng.
Cảnh Huệ Khanh thấy hắn trở lại, vội vàng hỏi :
- Thế nào rồi? Sao Bách Bộ Phi Bạt lại rời khỏi?
Nhạc Hạc :
- Chúng ta đã lầm rồi, nơi đến của hắn không phải là Bạch Hạc sơn trang, hắn chỉ đi ngang qua đây, nhân tiện vào trong trang thăm em trai của hắn Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa.
Cảnh Huệ Khanh kinh ngạc :
- Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa là em trai của hắn à?
Nhạc Hạc :
- Hình như là vây, tiểu đệ định vào trang thì thấy họ đang bước ra...
Hắn thuật lại tình hình lúc nãy với Cảnh Huệ Khanh cuối cùng nói :
- Nhìn dáng vẻ của họ, dù không phải là anh em ruột, chắc cũng là anh em chú bác.
Cảnh Huệ Khanh :
- Lúc ngươi còn ở trong trang không biết Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa có một người anh là Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong sao?
Nhạc Hạc :
- Không, nhưng Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa cũng mang họ Chu.
Cảnh Huệ Khanh :
- Hắn bảo với y phải đến Huỳnh Sơn ư?
Nhạc Hạc :
- Là do Nhất Hạc Xung Thiên nói ra, chắc là Bách Hộ Phi Bạt nói với hắn địa điểm giao hàng là ở Huỳnh Sơn, lời nói này có thể không thật, vì rõ ràng Bách Bộ Phi Bạt phải giao chiếc hộp đó đến chỗ của Thiên Ma, nhưng hắn lại nói là bảo ám tiêu thôi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Được, chúng ta hãy giả định phái Bạch Hạc không liên can đến Thiên Ma, bây giờ tiếp tục theo dõi đi.
Hai người liền lên ngựa ra khỏi cánh rừng bước theo dấu chân ngựa của Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong để lại.
Chương trước | Chương sau