- Lúc trước chủ nhân là một người rất khỏe mạnh...
bạn đang xem “Bán Thế Anh Hùng - Tần Hồng” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cảnh Huệ Khanh :
- Đã có mời lương y điều trị chưa?
Đặng Phúc :
- Có, danh y của Trung Nguyên đều đã được mời đến, nhưng vẫn không khỏi.
Cảnh Huệ Khanh :
- Thê nhi của lão cũng quá nhẫn tâm, sao lại bỏ rơi mà không hầu hạ chăm sóc?
Đặng Phúc :
- Về điều này thì phải trách chính chủ nhân mới đúng.
Cảnh Huệ Khanh :
- Tại sao?
Đặng Phúc lắc dầu :
- Chuyện xấu trong nhà không nên loan truyền, lão không nói đâu.
Cảnh Huệ Khanh hỏi :
- Thê thiếp của lão đã bỏ đi đâu?
Đặng Phúc :
- Chánh thất đã chết, còn hai người thiếp thì không biết!
Cảnh Huệ Khanh :
- Chánh thất chết như thế nào?
Đặng Phúc lắc đầu không nói.
Cảnh Huệ Khanh :
- Bịnh của quý Trang chủ chắc có liên quan đến gia đình? Muốn khỏi bịnh, chỉ có cách bắt đầu từ việc gỡ rối những vấn đề thắt gút, không chừng bịnh của lão có thể không thuốc mà khỏi.
Đặng Phúc thở dài :
- Không xong đâu, vấn đề đã bị thắt gút chết, vĩnh viễn cũng không gỡ được!
Cảnh Huệ Khanh :
- Nói như vậy bịnh của quý Trang chủ có liên quan đến cái chết của chánh thất?
Đặng Phúc lại lắc đầu :
- Đêm đã khuya không nói nhiều nữa, hai vị hãy nghỉ ngơi đi.
Dứt lời quay lưng bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ngang cửa phòng...
- A!
- Trời ơi!
Đột nhiên từ bên ngoài vọng lại những tiếng kêu khủng khiếp như có ai vừa gặp phải ma hay là ai đó đang bị ma bóp cổ.
Nhạc Hạc giật mình :
- Việc gì vậy?
Hình như Đặng Phúc đã rất quen với những tiếng la khủng khiếp đó nên chỉ lắc đầu thở dài :
- Lại tác động nữa rồi!
Dứt lời nhanh chân bỏ đi.
Nhạc, Cảnh hai người cũng ra khỏi phòng nhanh chân bước theo.
Ba người nhanh chân chạy tới sân giữa của trang viện, chỉ thấy Thần Quyền Đặng Thịnh Long đang rụt rè sợ hãi khép mình ở một góc sân, sắc mặt trắng bệt, người run cầm cập, dáng vẽ sợ hãi lẩm bẩm :
- Ta... ta lại thấy.... thấy nàng nữa! Ta lại nhìn thấy nàng rồi.
Nhạc Hạc liền phóng tới hỏi :
- Lão nhìn thấy ai?
Toàn thân Đặng Thịnh Long đang không ngừng run rẩy :
- Nàng... nàng... nàng...
Nhạc Hạc :
- Nàng là ai?
Trong đôi mắt của Đặng Thịnh Long tràn đầy vẻ sợ hãi :
- Nàng là... nàng là...
Đặng Phúc quát :
- Lão gia đừng ăn nói hồ đồ nữa, mau về phòng ngủ đi!
Vừa quát vừa định giơ tay đỡ lão dậy.
Nhạc Hạc đưa tay chận lão lại :
- Đừng, lão hãy để Trang chủ nói hết những gì muốn nói, vậy sẽ dễ chịu hơn!
Rồi quay sang hỏi Đặng Thịnh Long :
- Đặng trang chủ vừa nhìn thấy ai vậy?
Thần Quyền Đặng Thịnh Long :
- Thê tử của ta! Thê tử của ta! Nàng... nàng mình đầy máu me, đang phóng thẳng vào... vào người của ta.
Nhạc Hạc :
- Thê tử của Trang chủ tên gì?
Thần Quyền Đặng Thịnh Long :
- Chúc Bích Anh! Nàng chết không nhắm mắt, vẫn không chịu buông tha cho ta, nàng đến lấy mạng của ta...
Nhạc Hạc :
- Tại sao nàng chết không nhắm mắt? Tại sao lại phải đòi mạng của lão.
Thần Quyền Đặng Thịnh Long :
- Tại vì...
Đặng Phúc trầm giọng :
- Lão gia, đừng nên nói nữa!
Thần Quyền Đặng Thịnh Long thét lên :
- Không! Ta phải nói! Ta phải nói, chính ta đã giết nàng! Chính ta đã hạ thuốc độc vào thức ăn của nàng.
Nhạc Hạc :
- Tại sao lão lại giết thê tử của mình?
Thần Quyền Đặng Thịnh Long thần sắc mê man :
- Đúng rồi, tại sao ta lại giết vợ của mình? Ồ! Đúng rồi, là Vu Bảo Thoa đã ép ta, nàng nói... nàng nói không phải nàng đi, thì ta đi, cho nên ta đã... đã hạ độc vào thức ăn của nàng.
Với đôi mắt vô thần lão nhìn Cảnh Huệ Khanh van xin :
- Bích Anh! Ta có lỗi, mong nàng hãy tha thứ cho ta, đừng đày đọa ta nữa được không?
Cảnh Huệ Khanh thấy lão vẫn còn mê man, liền hỏi :
- Lão còn giết ai nữa?
Thần Quyền Đặng Thịnh Long :
- Ta... ta... ta còn giết hại ai nữa?
Đột nhiên Đặng Phúc bước đến bên lão, phóng chỉ điểm vào huyệt ngủ của lão.
Thần Quyền Đặng Thịnh Long vẫn đang lẩm bẩm :
- Ta... lại giết... giết...
Chưa dứt lời, người đã ngã xuống.
Cảnh Huệ Khanh nhíu mày :
- Tại sao không để cho lão nói hết?
Đặng Phúc yên lặng cúi xuống đỡ Đặng Thịnh Long dậy, đi vào trong phòng.
Nhạc, Cảnh hai người đứng im bất động, bây giờ hai người đã có nhận xét giống nhau, Đặng Thịnh Long bị điên thật, chứ không phải giả vờ.
Vì một người bình thường không bao giờ dám tự khai là đã giết vợ mình.
Nhưng vẫn còn một điều nghĩ không ra, Đặng Thịnh Long đã điên khùng như vậy, làm sao có thể trong những lúc tỉnh chập chờn, kế hoạch sát hại Ngũ lão và mướn người giết Nhạc Hạc?
Chương trước | Chương sau